Thiên Chúa lập giao ước với ông Áp-ram vì ông tin Chúa.
5 Khi ấy, Thiên Chúa đưa ông Áp-ram ra ngoài và phán: “Hãy ngước mắt lên trời, và thử đếm các vì sao, xem có đếm nổi không.” Người lại phán: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế đó !” 6 Ông tin Đức Chúa, và vì thế, Đức Chúa kể ông là người công chính.
7 Người phán với ông: “Ta là Đức Chúa, Đấng đã đưa ngươi ra khỏi thành Ua của người Can-đê, để ban cho ngươi đất này làm sở hữu.” 8 Ông thưa: “Lạy Đức Chúa, làm sao mà biết là con sẽ được đất này làm sở hữu ?” 9 Người phán với ông: “Đi kiếm cho Ta một con bò cái ba tuổi, một con dê cái ba tuổi, một con cừu đực ba tuổi, một chim gáy và một bồ câu non.” 10 Ông kiếm cho Người tất cả những con vật ấy, xẻ đôi ra, và đặt nửa này đối diện với nửa kia ; còn chim thì ông không xẻ. 11 Mãnh cầm sà xuống trên các con vật bị giết, nhưng ông Áp-ram đuổi chúng đi.
12 Lúc mặt trời gần lặn, thì một giấc ngủ mê ập xuống trên ông Áp-ram ; một nỗi kinh hoàng, một bóng tối dày đặc bỗng ập xuống trên ông.
17 Khi mặt trời đã lặn và màn đêm bao phủ, thì bỗng có một lò nghi ngút khói và một ngọn đuốc cháy rực đi qua giữa các con vật đã bị xẻ đôi. 18 Hôm đó, Đức Chúa lập giao ước với ông Áp-ram như sau:
“Ta ban cho dòng dõi ngươi đất này,
từ sông Ai-cập đến Sông Cả, tức sông Êu-phơ-rát.”
Đ.Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
1Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
Chúa là thành luỹ bảo vệ đời tôi,
tôi khiếp gì ai nữa ?
Đ.Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
7Lạy Chúa, cúi xin Ngài nghe tiếng con kêu,
xin thương tình đáp lại.8aNghĩ về Ngài, lòng con tự nhủ:
hãy tìm kiếm Thánh Nhan.
Đ.Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
8bLạy Chúa, con tìm thánh nhan Ngài,9abcxin Ngài đừng ẩn mặt.
Tôi tớ Ngài đây, xin đừng giận mà ruồng rẫy,
chính Ngài là Đấng phù trợ con.
Đ.Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
13Tôi vững vàng tin tưởng
sẽ được thấy ân lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống.14Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào !
Hãy cậy trông vào Chúa.
Đ.Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
tôi còn sợ người nào ?
Đức Ki-tô sẽ biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người.
3 17 Thưa anh em, xin hãy cùng nhau bắt chước tôi, và chăm chú nhìn vào những ai sống theo gương chúng tôi để lại cho anh em. 18 Vì, như tôi đã nói với anh em nhiều lần, và bây giờ tôi phải khóc mà nói lại, có nhiều người sống đối nghịch với thập giá Đức Ki-tô: 19 chung cục là họ sẽ phải hư vong. Chúa họ thờ là cái bụng, và cái họ lấy làm vinh quang lại là cái đáng hổ thẹn. Họ là những người chỉ nghĩ đến những sự thế gian. 20 Còn chúng ta, quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giê-su Ki-tô từ trời đến cứu chúng ta. 21 Người có quyền năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người.
4 1 Bởi vậy, hỡi anh em thân mến lòng tôi hằng tưởng nhớ, anh em là niềm vui, là vinh dự của tôi. Anh em rất thân mến, anh em hãy kết hợp với Chúa mà sống vững vàng như vậy.
Đang lúc Đức Giê-su cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác.
28b Khi ấy, Đức Giê-su lên núi cầu nguyện đem theo các ông Phê-rô, Gio-an và Gia-cô-bê. 29 Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. 30 Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo với Người, đó là ông Mô-sê và ông Ê-li-a. 31 Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giê-ru-sa-lem. 32 Còn ông Phê-rô và đồng bạn thì ngủ mê mệt, nhưng khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang của Đức Giê-su, và hai nhân vật đứng bên Người. 33 Đang lúc hai vị này từ biệt Đức Giê-su, ông Phê-rô thưa với Người rằng: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay ! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a.” Ông không biết mình đang nói gì. 34 Ông còn đang nói, thì bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ. 35 Và từ đám mây có tiếng phán rằng: “Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng nghe lời Người !” 36 Tiếng phán vừa dứt, thì chỉ còn thấy một mình Đức Giê-su. Còn các môn đệ thì nín thinh, và trong những ngày ấy, các ông không kể lại cho ai biết gì cả về những điều mình đã thấy.
===============
Suy niệm 1: HƯỚNG NHÌN LÊN ĐỨC KI-TÔ
Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Trong thời khắc dịch bệnh vẫn lan tràn, cướp đi tính mạng nhiều người trên toàn thế giới, Giáo hội vẫn tiếp tục sứ mạng trở nên chứng tá cho lòng nhân từ, xót thương và đầy yêu thương của Chúa qua mỗi ngày, đặc biệt Mẹ Giáo hội cùng với chúng ta nhận bụi tro trên đầu, ý thức thân phận yếu hèn, dễ sa ngã của bản thân. Hơn nữa, chúng ta được mời gọi bước vào thời kỳ ân sủng của Mùa Chay, hướng chúng ta trở về với Chúa, lắng nghe Lời Người và tái khám phá vị Thiên Chúa mà chúng ta hằng tin thờ, tôn kính.
Trước hết, Thiên Chúa - Đấng mãi giữ lời: Ab-ra-ham tin tưởng tuyệt đối vào Chúa, mặc dù chưa biết đích đến là đâu. Ông vâng nghe và thực hiện ngay những gì Người phán truyền, thậm chí chịu hy sinh sát tế đứa con được ân ban. Nhờ vào niềm tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa, mà Ab-ra-ham đã chẳng từ chối điều gì, và ông sẵn sàng làm theo thánh ý Chúa. “Ta thề rằng: vì ngươi đã làm điều đó, ngươi không từ chối dâng đứa con duy nhất của ngươi cho Ta, nên Ta chúc phúc cho ngươi, Ta cho ngươi sinh sản con cái đông đúc như sao trên trời, như cát bãi biển; miêu duệ ngươi sẽ chiếm cửa thành của quân địch, và mọi dân tộc trên mặt đất sẽ được chúc phúc nơi miêu duệ ngươi, vì ngươi đã vâng lời Ta” (St 22, 16-18). Xuyên suốt dòng lịch sử dân tộc Is-ra-el, chúng ta thấy rõ Thiên Chúa đã thiết lập giao ước với Ab-ra-ham mà phán rằng: “Ta ban xứ này cho miêu duệ ngươi, từ sông Ai-Cập cho đến sông Êu-phrát” (St 15, 18), và đã thực hiện tất cả những gì Người phán hứa. Thiên Chúa hằng trung thành, tín trung, giữ trọn lời của Người, không những dành cho dân Is-ra-el, mà còn trao ban dồi dào cho chúng ta qua Con Một yêu dấu của Người.
Thứ đến, Thiên Chúa - Đấng hằng bênh đỡ: Thánh Phao-lô xác tín rằng: “Nếu Thiên Chúa ủng hộ chúng ta, thì ai có thể chống lại chúng ta?…Đức Giê-su Ki-tô, Đấng đã chết và hơn nữa đã sống lại, đang ngự bên hữu Thiên Chúa, cũng đang biện hộ cho chúng ta” (x. Rm 8, 31. 34). Thiên Chúa không chỉ giữ lời phán hứa, mà còn luôn nâng đỡ, chở che, bảo vệ chúng ta, dẫu ta chẳng xứng đáng với Người. Tuy nhiên, một thực tế đáng buồn là: chúng ta cho rằng Thiên Chúa đương nhiên phải chăm nom, coi sóc ta; trong khi đó chúng ta vẫn mãi mê với tư lợi, với dự định cá nhân, mà chẳng đoái hoài đến lời kêu mời, thúc giục của Người mỗi ngày, hầu hân hoan thực thi Lời Người, và sống chính trực, yêu thương, tha thứ như Người giáo huấn chúng ta qua Giáo hội, qua các thừa tác viên có chức Thánh, qua mọi biến cố cuộc đời. Điều này đã từng xảy ra thời Thánh Phao-lô Tông Đồ, đến nỗi ngài phải thốt lên: “…giờ đây tôi đau lòng ứa lệ mà nói lại, có nhiều người sống thù nghịch với thập giá Đức Ki-tô. Chung cuộc đời họ là hư vong, chúa tể của họ là cái bụng, và họ đặt vinh danh của họ trong những điều ô nhục; họ chỉ ưa chuộng những cái trên cõi đời này” (Pl 3, 18-19). Thế nhưng, nhờ Đấng Cứu Độ là Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, hằng luôn bênh đỡ, nên chúng ta “sẽ được Người biến đổi thân xác hèn hạ của chúng ta nên giống như thân xác hiển vinh của Người…” (x. Pl 3, 21).
Sau cùng, Thiên Chúa - Đấng luôn hiển dung: Trước khi lên Giê-ru-sa-lem chịu tử nạn, Đức Giê-su đã biến hình, tỏ ra cho ba môn đệ thân tín biết vinh quang của Người. Mặc dù là Thiên Chúa, nhưng Người đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân phận thấp hèn con người, mà vâng phục thực thi chương trình cứu độ của Thiên Chúa Cha qua cuộc khổ nạn, chịu chết nhục nhã trên Thập giá, nhưng từ cõi chết, Người phục sinh. Mầu nhiệm khổ nạn-chịu chết-phục sinh (thường được gọi là biến cố cuộc đời Đức Ki-tô - Christ-event) được tái diễn hằng ngày trong đời sống đức tin của chúng ta, nhất là: trong Thánh lễ, khi tham dự các Bí tích, khi sống Lời Chúa, khi chúng ta sống bác ái, tha thứ. Nhờ đó, Chúa hiển dung nơi cung lòng chúng ta, trong cộng đoàn, hội nhóm chúng ta, trong gia đình và mọi mối tương quan của chúng ta, giúp chúng ta biến đổi cung cách sống, lối sống, tất cả các phương diện con người chúng ta. Tuy nhiên, để cảm nghiệm trọn vẹn điều này, tiên vàn, chúng ta phải ghi nhớ lời Chúa Cha phán: “Đây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người” (Lc 9, 35; x. Mc 9, 7); cụ thể: chúng ta phải tháp nhập vào Đức Giê-su, phải nương náu, sống với Người, ở lại trong Người, ngõ hầu mọi lời nói, hành vi, tư tưởng,…của Đức Giê-su tỏ lộ rõ rệt nơi chúng ta.
Lạy Thiên Chúa - Đấng trung tín
Xin cho con luôn nhủ mình tín trung
Giữ trọn lời Chúa đến cùng
Sống trong hoan lạc thuỷ chung tinh tuyền.
Lạy Thiên Chúa - Đấng mãi liên
Hằng bên đỡ dù triền miên ngày tháng
Che chở con tình chứa chan
Luôn chính trực, đời bình an thiết tha.
Lạy Thiên Chúa - Đấng ngợi ca
Mặc lấy xác phàm, bao la tin yêu
Chịu khổ hình Thập tự treo
Phục sinh vinh thắng, sống theo Cha hiền.
“Đây là Con Ta tinh tuyền,
Vâng nghe Người dạy, mãi liên thi hành”. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
=============
Suy niệm 2: Chúa Hiển Dung
Tuần trước Thầy báo cho môn đệ biết trước cuộc thương khó Thầy sẽ phải chịu, các ông không hiểu, Phêrô thì không chấp nhận nổi nên can ngăn, bị Thầy mắng là “Satan…”. Hôm nay Thầy kéo ba môn đệ được yêu hơn (trong đó có Phêrô) đi riêng lên một ngọn núi cao, cho cả ba chiêm ngưỡng thước phim có một không hai: “Thầy biến đổi hình dạng”! Sướng quá các ông quên hết sự đời! Vẫn cái ông Phêrô nhanh nhảu nói vu vơ mơ mộng trong mê sảng: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Môsê, và một cho ông Êlia.” (Lc 9,33). Chỉ “dựng lều” cho ba nhân vật trong “bức tranh tuyệt mỹ” này thôi, còn các ông thì cứ say ngắm thế này đã đủ, chả còn thiết sự gì nữa… Thế đấy, ai thấy khổ mà chẳng bàn lùi tránh né, thấy sung sướng oai phong thì ôm mơ dệt mộng chẳng muốn xa rời.
Khi chìm đắm chất ngất trong lúc cầu nguyện, ở trên núi (cảnh đất trời gần nhau), trong giây phút xuất thần, Thầy trở nên rực rỡ tuyệt trần. Ngày xưa lúc Môsê cầu nguyện gương mặt ông cũng bừng sáng lên. Hôm nay được lên núi cầu nguyện với Thầy, các ông được sung sướng ngất ngây, được chiêm ngưỡng vinh quang Thầy, trực diện với bậc Ngôn Sứ vị vọng trong lịch sử cứu độ, đàm đạo về cuộc Tử Nạn và Phục Sinh của Thầy, cuộc Tử Nạn mà Thầy đã loan báo. Phêrô hôm nay được nghe và xem thấy tận mắt. Đang say mê với cảnh thiên đường, bỗng từ trong đám mây có tiếng Chúa Cha xác nhận và kéo các ông trở về thực tại: “Đây là Con Ta , Người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng nghe lời Người!” (Lc 9, 35b). Ở lại chiêm ngắm Thầy biến hình thì dễ, nhưng phải thực hành vâng nghe lời Người là điều khó hơn nhiều, phải từ bỏ mình, vác thập giá, đi vào con đường hẹp, liều mất mạng sống…
Biến cố hiển dung của Thầy nhằm củng cố đức tin cho các môn đệ, trước khi bước vào thử thách trong cuộc thương khó. Nhưng sự hăng hái này không còn tới ngày mà khuôn mặt Thầy đầy mồ hôi máu trong vườn Cây Dầu, ngày xem thấy khuôn mặt đầy thương tích của Thầy trên đồi Sọ. Sau này Phêrô đã làm chứng rằng: “Thật vậy, khi chúng tôi nói cho anh em biết quyền năng và cuộc quang lâm của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, thì không phải chúng tôi dựa theo những chuyện hoang đường thêu dệt khéo léo, nhưng là vì chúng tôi đã được thấy tận mắt vẻ uy phong lẫm liệt của Người. Quả thế, Người đã được Thiên Chúa là Cha ban cho vinh quang và danh dự, khi có tiếng từ Đấng tuyệt vời vinh hiển phán với Người: “Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hết lòng quý mến”. Tiếng đó, chính chúng tôi đã nghe thấy từ trời phán ra, khi chúng tôi ở trên núi thánh với Người.” (2Pr 1,16-18).
Chúa ơi! ngày nay chúng con có đủ can đảm xuống núi làm chứng cho Chúa, giữa những tối tăm trong cuộc sống thực tại, bằng những điều mình từng “thấy” khi được lên núi với Chúa không? Xin Chúa dẫn đưa chúng con vào mối tình gắn bó keo sơn với Chúa, để trong Chúa, chúng con được biến đổi từ trong ánh mắt, đôi tai, môi miệng, trái tim, để dung nhan sáng láng dịu hiền của Chúa hiện rõ trên khuôn mặt phàm trần của chúng con.
Én Nhỏ
=============
Suy niệm 3: ĐỨC GIÊSU ĐANG CẦU NGUYỆN
Qua Lời Tổng Nguyện của Chúa Nhật Tuần 2 Mùa Chay, Năm C này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúa đã dạy chúng ta phải vâng nghe Con Yêu Dấu của Chúa, xin Chúa lấy lời hằng sống, mà nuôi dưỡng đức tin của chúng ta, nhờ vậy, cặp mắt tâm hồn chúng ta sẽ trong sáng, để nhìn thấy vinh quang Chúa tỏ hiện trong cuộc đời chúng ta.
Vâng nghe Con Yêu Dấu, để thuộc về đoàn dân Chúa dẫn dắt, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Xuất Hành cho thấy: Đường dẫn tới Đất Hứa, qua Biển Đỏ. Chính Thiên Chúa dẫn đầu Dân. Kẻ thù bại trận có thể tìm lại được sức mạnh, để đuổi theo và bắt kịp, nhưng, đã có Thiên Chúa hiện diện: Người sẽ ra tay bảo vệ dân Người. Thuở Ítraen ra khỏi Aicập, thuở nhà Giacóp rời bỏ ngoại bang, thì Giuđa trở thành nơi Chúa ngự, Ítraen nên lãnh địa của Người. Bấy giờ ĐỨC CHÚA đi đằng trước họ, trong một cột mây để dẫn đường.
Vâng nghe Con Yêu Dấu, để vững tin trước những bách hại của Mầu Nhiệm Thập Giá, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Lêô Cả nói: Lề Luật đã được Thiên Chúa ban qua ông Môsê, còn ân sủng và sự thật thì nhờ Đức Giêsu Kitô mà có… Anh em đã tới cùng Vị Trung Gian giao ước mới là Đức Giêsu. Anh em phải coi chừng, chớ từ chối không nghe Đấng phán dạy. Quả thật, những ai từ chối không nghe Đấng tuyên sấm ở dưới đất, đã không thoát khỏi hình phạt, huống hồ là chúng ta, làm sao chúng ta thoát được, nếu chúng ta quay lưng lại không chịu nghe Đấng tuyên sấm từ trời. Ngày hôm nay, ước gì anh em nghe tiếng Chúa! Người phán: Các ngươi chớ cứng lòng.
Vâng nghe Con Yêu Dấu, để được gìn giữ, chở che, và sau này, được hưởng phần gia nghiệp Chúa hứa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Sáng Thế cho thấy: Thiên Chúa lập giao ước với ông Ápram vì ông tin Chúa. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 26, vịnh gia cho thấy: Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào? Chúa là thành lũy bảo vệ đời tôi, tôi khiếp gì ai nữa? Tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống. Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào! Hãy cậy trông vào Chúa. Trong bài đọc hai của Thánh Lễ, thánh Phaolô nói: Đức Kitô sẽ biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Từ đám mây sáng chói, tiếng Chúa Cha phán rằng: Đây là Con Yêu Dấu, làm vui thỏa lòng Ta, hãy vâng nghe lời Người. Trong bài Tin Mừng, thánh Luca tường thuật: Đang lúc Đức Giêsu cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác. Con Yêu Dấu của Cha, làm vui thỏa lòng Cha, bởi vì, Người luôn vâng theo ý Cha, và ta cũng sẽ làm vui thỏa lòng Cha, nếu ta vâng nghe lời Con của Người. Đức Giêsu đang cầu nguyện, thì dung mạo Người bỗng đổi khác; đang cầu nguyện, là đang tìm thánh ý Cha; mà tìm thánh ý Cha, thì sẽ biết được ý của Người, và vì thế, sẽ làm cho “dung mạo” đầy cái tôi, đầy ý riêng của ta bỗng đổi khác, để vâng theo ý Người. Chúa Cha muốn ta đi qua Mầu Nhiệm Thập Giá: theo Đức Kitô trong đau khổ, để được ở với Người trong vinh quang. Cầu nguyện sẽ giúp ta biết ý định của Chúa Cha, và khi đã biết ý Người, ta không còn phải sợ chịu khổ vì sống công chính, không còn nghi ngờ về phần thưởng mai sau. Đức Kitô đã đón nhận mọi tật nguyền thuộc bản tính yếu hèn của ta: Nếu ta kiên trì tuyên xưng và yêu mến Người, ta sẽ chiến thắng như Người đã chiến thắng. Vậy, muốn có sức thi hành các lệnh truyền, cũng như, chịu đựng được các nghịch cảnh, thì, ta phải vâng nghe lời Người. Chúa Cha đã dạy ta phải vâng nghe Con Yêu Dấu của Người, ước gì ta biết lấy lời hằng sống, mà nuôi dưỡng đức tin của ta, nhờ vậy, cặp mắt tâm hồn chúng ta sẽ trong sáng, để nhìn thấy vinh quang Chúa tỏ hiện trong cuộc đời chúng ta. Ước gì được như thế!
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
===============
Suy niệm 4: CHÚA BIẾN HÌNH ĐỂ BIẾN ĐỔI TA
Nhìn xem và lắng nghe, chiêm ngắm và vâng phục, là những con đường dẫn chúng ta lên Núi Thánh. Ở đó, Ba Ngôi Thiên Chúa được mạc khải trong vinh quang của Chúa Con.
Chúa biến hình, loan báo trước Mầu Nhiệm Vượt Qua, và mời gọi chúng ta mở rộng cặp mắt, con tim để nhìn thấy mầu nhiệm Ánh Sáng của Thiên Chúa hiện diện trong toàn thể lịch sử cứu rỗi. Mầu nhiệm Năm Sự Sáng, thứ Ba thì Ngắm, Đức Chúa Giêsu biến hình trên núi, ta hãy xin cho được biến đổi nhờ Chúa Thánh Thần.
Chúa biến hình vinh quang sáng láng, để chúng ta cũng biết biến đổi: biến đổi từ con người tối tăm tội lỗi nên con người tươi sáng hoàn hảo; biến đổi từ con người ích kỷ tham lam thành người sẵn sàng yêu thương hy sinh và phục vụ mọi người ; biến đổi từ con người kiêu căng tự đắc thành người khiêm nhu tin tưởng và phó thác vào Chúa. Chúa biến hình, qua cuộc biến đổi này chúng ta trở thành một tạo vật mới với ân sủng của Chúa và dưới tác động của Chúa Thánh Thần.
Chúa biến đổi nhân loại qua
Nhân loại cũ bởi dòng dõi Adong kể như đã hư mất vì tội lỗi. Nhưng Thiên Chúa đã ký kết với Abraham một giao ước dưới dạng một bản giao kèo theo tập tục các chiến binh thời đó: được đóng ấn bằng việc xẻ thịt một bò cái tơ, một dê cái và một cừu đực. Thiên Chúa nhận của lễ Abraham dưới hình dạng ngọn lửa thiêu biến đổi nhân loại cũ thành nhân loại mới. Theo giao ước này, nếu Abraham nhận Thiên Chúa là Chúa của mình và tin vào Ngài, thì Thiên Chúa sẽ ban cho ông hai điều: một dòng dõi đông đúc và một vùng đất rộng rãi phì nhiêu. Abraham tin và tuân giữ nên ông được như Chúa hứa ban. Nhân loại mới được hình thành.
Chúa biến đổi Phaolô
Trong thư gửi tín hữu Philipphê, thánh Phaolô đã tường thuật về sự biến đổi cuộc đời mình khi gặp Đức Kitô Phục Sinh, đồng thời mời gọi họ noi gương ngài biến đổi. Từ một kẻ hung ác bắt bớ Hội Thánh, Phaolô được Chúa Ki-tô phục sinh biến đổi thành tông đồ hăng say rao giảng Tin Mừng. Ngài viết: “Anh em hãy bắt chước tôi, và hãy để mắt nhìn coi những người ăn ở theo như mẫu mực anh em thấy nơi chúng tôi” (Pl 3,17). Ngài than phiền khi thấy còn nhiều kẻ chưa biến đổi như ngài, họ vẫn còn thờ cái bụng, thờ cái ô nhục của thế gian. Ngài đã khóc thương cho số phận của họ, vì nếu họ không biến đổi thì số phận họ sẽ hư vong là chắc. Ngài khẳng định: “Quê hương chúng ta là quê trời, nơi đó chúng ta mong đợi Đấng Cứu Chuộc là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Pl 3, 20). Ngài cầu nguyện cho họ nhận ra quê hương thật ở trên trời để họ mong đợi Đức Giêsu Kitô đến biến đổi họ nên giống Người, sống khăng khít với Người. Đó là niềm vui và vinh dự thực sự của họ và của thánh Phaolô.
Chúa biến hình để biến đổi ta
Thánh sử Luca nhắc đến việc Chúa Giêsu đưa ba ông lên núi cầu nguyện, và đang khi cầu nguyện bỗng có hai vị đàm đạo với Người, là Môsê và Êlia. Việc Chúa Giêsu biến hình là mẫu gương cho mọi người noi theo để cố gắng biến đổi con người cũ thành con người mới. Chúa biến hình, loan báo trước Mầu Nhiệm Vượt Qua và mời gọi chúng ta mở rộng cặp mắt, con tim để nhìn thấy mầu nhiệm Ánh Sáng của Thiên Chúa hiện diện trong toàn thể lịch sử cứu rỗi. Mầu nhiệm Năm Sự Sáng, thứ Bốn thì Ngắm, Đức Chúa Giêsu biến hình trên núi, ta hãy xin cho được biến đổi nhờ Chúa Thánh Thần.
Trong lịch sử dân Chúa, chúng ta phải nhìn nhận ơn Chúa biến đổi phận người. Cụ thể như Abraham người thành Ur thuộc Mesopotamia đã từ bỏ ruộng vườn, nhà cửa đang ổn định để đi tìm sự vất vả, sống thiếu thốn và khó khăn tiến về xứ Canaan. Trước mặt ông là dải sa mạc mênh mông, nắng cháy da diết, cỏ cây úa vàng, giọt nước quí hơn kim cương. Ông lùa đàn vật và dẫn gia nhân vào chốn vô định. Chúa đã biến đổi ông thành anh hùng lập quốc, được chúc phúc.
Phaolô, từ kẻ kiêu căng cuồng tín biệt phái, hung hăng bắt đạo, được biến đổi thành người Tông đồ Dân ngoại dễ mến dễ thương.
Lịch sử Giáo hội còn ghi nhận nhiều cuộc biến đổi khác. Có những vị từ gái giang hồ biến đổi thành thánh nhân, từ kẻ khô khan đến người sốt mến, từ người tham lam, hà khắc trở thành người rộng lượng và khoan nhân… Đó là những cuộc canh tân và biến hình đã, đang và còn tiếp tục xảy ra trong Giáo hội.
Lạy Chúa, xin biến đổi con. Amen.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ
=============
Suy niệm 5: NGƯỚC MẮT LÊN!
“Y phục Người trở nên trắng tinh chói loà”.
Cạnh một con mương nhỏ, có cây tầm xuân lặng lẽ. Cho đến một buổi chiều, một người đến, đào quanh và nâng nó lên. Tầm xuân vùng vằng, “Ông làm gì vậy?”. Người ấy vẫn lặng lẽ đem nó về trồng giữa vườn hoa. Nó càu nhàu, “Sai lầm!”. Vài tuần sau, người ấy trở lại với một con dao sắc, anh rạch một đường trên thân cây tầm xuân; tháp vào một mảnh hồng. Hè đến, những nụ hồng xinh xắn rực rỡ trên chiếc áo cũ kỹ. Người ấy nói, “Ngước mắt lên! Vẻ đẹp của bạn không do những gì bạn tạo ra, nhưng do những gì được tháp vào!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay mời gọi chúng ta ‘ngước mắt lên’, ngắm xem vinh quang Thiên Chúa, Đấng đã tháp ‘mảnh Giêsu’ vào linh hồn bạn và tôi. Đồng thời, nhìn lên Giêsu khi Ngài biến hình trên núi trong thiên tính huy hoàng rực rỡ trên chiếc áo cũ kỹ nhân tính, “Y phục Người trở nên trắng tinh chói loà”.
Bài đọc một kể chuyện một cụ già ‘ngước mắt lên’ và được tháp vào. Một đêm kia, Chúa dẫn Abraham ra ngoài và bảo, “Ngước mắt lên, thử đếm các vì sao, xem có đếm nổi không. Dòng dõi ngươi sẽ như thế đó!”. Abraham ngước lên, vị Thần cao cả đã thương nhìn ông; ông tin lời hứa của Ngài. Cả chúng ta hôm nay, được mời gọi thôi đừng nhìn xuống, nhưng ‘ngước mắt lên’, để biết rằng, “Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giêsu Kitô từ trời đến cứu chúng ta!” - bài đọc hai. Với bài Tin Mừng, chúng ta không chỉ được mời ‘ngước mắt lên’, nhưng còn được mời ‘lên núi’ với Chúa Giêsu như ba môn đệ, cùng Ngài cầu nguyện, chiêm ngắm vinh quang Thiên Chúa và được biến đổi.
Hình ảnh Chúa Giêsu chói ngời vinh quang chứa chan hy vọng! Các môn đệ thấy Thầy rạng rỡ trong tư cách Ngôi Hai trong Ba Ngôi Chí Thánh. Biến cố này xảy ra khi tâm hồn các ông đang xao động vì cuộc thương khó Ngài tiên báo. Mùa Chay, mùa vượt qua những khó khăn khi nhìn xuống lòng mình - yếu hèn, vạy vò, bứt rứt - vốn có thể đưa đến ngã lòng, chán nản, thậm chí tuyệt vọng. Vì thế, để khắc phục, bạn và tôi hãy ‘ngước mắt lên’, cho phép mình tháp vào Giêsu - Đấng ôm lấy tội - sẽ nhúng linh hồn chúng ta trong máu của Ngài, hầu chúng ta được chết và sống lại với Ngài. Đó là ý nghĩa của đại lễ Phục Sinh chúng ta đang hướng về. “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!” - Thánh Vịnh đáp ca.
Anh Chị em,
“Vẻ đẹp của bạn không do những gì bạn tạo ra, nhưng do những gì được tháp vào!”. Đấng tháp vào chúng ta - Đức Giêsu Kitô - vừa là người, vừa là Chúa! Là người, Ngài thấu cảm mọi yếu hèn phận người; là Chúa - trong vỏ bọc của đau khổ và sỉ nhục - bị treo trên thập giá cũng là Đấng Phục Sinh, chiến thắng tội lỗi và thần chết. ‘Ngước mắt lên’, chúng ta không sợ hãi, ngã lòng khi phải chiến đấu với những ươn hèn của mình trong những ngày Chay thánh. Vì với Ngài, chúng ta được chữa lành, bình an và hạnh phúc. Tháp nhập đời mình vào cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu, chúng ta trổ hoa. Dẫu đau đớn, rướm máu như những gì cây tầm xuân trải nghiệm, bạn và tôi hãy cứ để Ngài tháp nhập!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, giúp con nhìn lên Chúa với niềm tin tuyệt đối; cho con luôn tháp vào Ngài, vì không chỉ được thứ tha, con còn được biến đổi và ‘trổ hoa rực rỡ!’”, Amen.
Suy niệm 6: BIẾN ĐỔI
Tướng tá và diện mạo của con người vẫn luôn là sự phản chiếu từ cái tâm: “Tướng tự tâm sinh”. Ít ai suy nghĩ về điều này, nên cũng ít lo chỉnh đốn từ cái tâm, mà thường chỉ lo sửa sang ở cái tướng, nghĩa là chỉ lo cho diện mạo bên ngoài của mình sao cho thật đẹp. Ai cũng muốn người khác đổi mới cái nhìn về mình, nhưng nếu bên trong ta không đổi mà chỉ đổi bên ngoài, thì cũng chỉ là những đắp vá và tô trát giả tạo, “đánh lận con đen”, không phải bản chất đích thực của một nhân cách.
Tâm quyết định về tướng trong mọi tình trạng và từng giai đoạn của đời người, nên có câu: “Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sinh. Vô tâm hữu tướng, tướng tòng tâm diệt”. (Có tâm không có tướng - Tướng tự tâm mà sinh. Có tướng không có tâm - Tướng theo tâm mà mất). Cũng vậy, “Tâm sinh tướng, tướng sinh hình”. Tướng đây không chỉ là diện mạo bên ngoài nhưng chính yếu là thần sắc mà người khác có thể cảm nhận.
Bài Tin Mừng hôm nay cũng hé mở một chút bản chất đích thực của con người Đức Giêsu:“Đang khi Người cầu nguyện, thì khuôn mặt Người biến đổi, y phục Người nên trắng ngời như chớp sáng”. Trong quang cảnh này, Ngài đàm đạo với hai nhân vật lịch sử nổi tiếng trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa là Êlia và Môsê, bàn về cuộc xuất hành Ngài sắp hoàn thành tại Giêrusalem. Các môn đệ ngây ngất trước vẻ đẹp rạng rỡ ấy. Cuộc biến hình sáng láng này có lý do sâu xa của nó, nhưng cũng để chứng thực cho lời tuyên xưng của Phêrô ở Xêdarê cách đó tám ngày: “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa.” (Lc 9, 20).
Nhìn thấy Thầy chói lọi trong ánh quang, Phêrô vui sướng muốn dựng lều và ở lại mãi trên núi thánh. Khi Thầy cầu nguyện thì ông và các bạn cứ ngủ vùi, bây giờ thì lại bám cứng vào một cảm nghiệm hạnh phúc thoáng qua, không muốn xuống núi để sống cuộc đời thường. Chắc chắn các môn đệ chưa nhận ra ý nghĩa của biến cố này. Các ông chỉ muốn vui hưởng những gì trước mắt khi đi theo Chúa, muốn tránh tất cả những gì là bấp bênh, đau thương, thất bại hay khổ giá (x. Mt 16, 21-23). Thế nhưng ta thấy ý định của Chúa Giêsu thật rõ ràng, Ngài không muốn biến cố trên núi ấy trở thành chỗ cho Phêrô ẩn trốn khỏi cuộc chiến đấu đang đợi chờ phía trước. Một thoáng ánh sáng Ngài ban cho ông là để giúp ông trực diện với giờ tăm tối sắp đến.
Để thi hành sứ mạng, Đức Giêsu che giấu tất cả uy quyền và dũng lực của Ngôi Lời, Ngài sống đời nghèo khó, có vẻ như bất lực và tầm thường dưới mắt người đời. Ngài gặp nhiều chống đối, bị khinh chê và chế nhạo. Công cuộc rao giảng Tin Mừng xem ra đã thất bại. Đau thương hơn nữa, là Ngài phải đối đầu với cuộc tử nạn sắp đến. Lòng Ngài cũng mang nặng lo âu và sợ hãi. Nhưng điều cao vượt là Ngài sẵn lòng đón nhận thánh ý Chúa Cha. Bởi vậy, một lần nữa, Chúa Cha tuyên dương: “Đây là Con Ta yêu dấu, hãy nghe lời Người”.
Điều quan trọng ta cần lưu ý là Đức Giêsu biến đổi dung mạo sáng ngời đang khi Ngài cầu nguyện. Thật ra, trọn đời sống của Đức Giêsu là cầu nguyện, và Ngài dạy chúng ta phải cầu nguyện luôn. Cầu nguyện sẽ giúp chúng ta chỉnh đốn và thống nhất con người mình đúng theo dự định của Thiên Chúa. Chính trong cầu nguyện hằng ngày mà chúng ta được biến đổi dần dần để trở nên con yêu dấu của Thiên Chúa. Đó mới thực sự là cuộc biến hình đổi dạng từ trong thâm tâm, và là biểu lộ được khuôn mặt của Đức Giêsu cho mọi người trong mọi hoàn cảnh. Chính vì vậy mà chúng ta được gọi là Kitô hữu.
Nếu sau cuộc biến hình, Đức Giêsu trở lại với khuôn mặt bình thường, Thầy trò lại tiếp tục cuộc sống thường nhật, thì sau những niềm vui khôn tả mà thỉnh thoảng Chúa ban trong cầu nguyện, chay tịnh và bác ái, thì Ngài vẫn tiếp tục đồng hành với chúng ta trong mọi biến cố của cuộc đời. Nếu cuộc biến hình vinh quang của Đức Giêsu là sự đáp trả của Chúa Cha qua việc Ngài chấp nhận cuộc khổ hình, thì sự vâng theo thánh ý Chúa của chúng ta đời này để chấp nhận khổ giá, cũng sẽ trở nên nguồn vui bất tận cho chúng ta mai ngày. Thánh Phaolô cũng đã hứa hẹn với các tín hữu rằng: “Đức Kitô sẽ biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Ngài.” (Pl 3,17 - 4,1).
Hãy lên núi với Chúa Giêsu qua những giờ cầu nguyện trong ngày, và cũng hãy xuống núi cùng với Ngài để dấn thân phục vụ tha nhân. Đó là nhịp đập hai chiều của một trái tim yêu thương để đón nhận và lan tỏa sức sống linh thiêng của Chúa cho mọi người.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
khuôn mặt phản ánh đời sống nội tâm,
vẻ cạn cợt hay sâu sắc thâm trầm,
là kẻ sống hiền lành hay hung dữ,
là kẻ sống ích kỷ hay nhân từ.
Nhưng tất cả tướng mạo lại tùy tâm,
tâm hiền lành thì khuôn mặt dễ mến,
tâm khiêm nhường thì sắc diện thanh cao
tâm hung hăng thì tướng người kiêu ngạo.
Giữa cuộc đời đầy vàng thau lẫn lộn,
bên trong con cũng xáo trộn bôn chôn,
làm mất đi ánh sáng của tâm hồn,
nên không thể tỏ lộ hình ảnh Chúa,
cho bao người đang sầu úa chung quanh,
làm cho sự hiện diện con bất thành.
Xin cho con luôn cận kề bên Chúa,
để tâm con được tỏa ánh rạng ngời,
bởi gần mực thì đen gần đèn thì sáng,
trong cầu nguyện mà diện mạo phát quang,
khiến đời con được tiến bước vững vàng,
giữa nghịch cảnh và gian nan thử thách.
Gặp Chúa rồi mới làm con biến đổi,
chứ nếu chưa, vẫn trôi nổi nhập nhằng,
gặp được Chúa mới làm con hăng hái,
để biểu lộ một thần thái như Ngài.
Xin giúp con lên núi cùng với Chúa,
là có giờ chìm sâu trong cầu nguyện,
và rồi con xuống núi với đời thường,
để hết tâm phục vụ với tình thương. Amen.