Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Chuyện kể rằng: Một người kia bán chiếc quạt điện “dỏm” cho vị khách hàng lạ, thì bị anh bạn thân bắt gặp. Hôm sau, anh vừa đi lễ và xưng tội về, tình cờ gặp lại người bạn ấy. Người bạn nói đùa nhưng thật: “Chắc anh đã kể cho cha giải tội nghe chuyện anh bán chiếc quạt điện dỏm rồi chứ?” Anh liền đáp lại chẳng chút do dự: “Ê, tôi chỉ xưng các tội thôi, còn chuyện bán buôn thì liên quan gì tới ông cha!”
Thiết nghĩ, thứ tội mà chúng ta hay mắc phải là tội từ khước, tội thiếu sót, và tội không yêu thương. Tuy nhiên trong thực tế chúng ta lại không xem đó là tội, vì chúng ta vẫn thường nghĩ điều gì làm hại đến người khác mới là tội! Thật vậy, mỗi khi tham dự Thánh lễ, sau phần mở đầu, cha chủ tế và cộng đoàn cùng đọc Kinh thú nhận: “…Tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm, và những điều thiếu sót. Lỗi tại tội, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng…” Chúng ta xét mình đã chưa sống giới răn yêu thương trong tư tưởng, lời nói, việc làm, nhưng chớ hề nhớ tới những tội thiếu sót, thiếu trách nhiệm, thiếu ngay thẳng trong kinh doanh, thiếu tôn trọng những anh chị em đang cùng sống chung với mình, v.v…Như thế, vô hình chung đạo và đời sống chẳng sánh đôi ư!
Hơn nữa, nguy cơ nghiêm trọng cho chúng ta là những tín hữu đi lễ thường xuyên, nhưng không thấy sự liên hệ giữa việc phụng tự, lắng nghe Lời Chúa, rước Mình Thánh Chúa trong Thánh lễ với điều mà chúng ta làm hằng ngày với người khác. Thật vậy, Đức Giê-su khẳng định với người kinh sư: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu” (Mc 12, 34), vì chưng ông ấy đã biết liên kết hai giới răn mến Chúa và yêu người thành một, đây là bước thứ nhất. Ông chỉ cần bước thêm bước thứ hai nữa là vào được Nước Trời, bước đó chính là thực hành điều ông biết (x. Đnl 6, 5-6; Mc 12, 29-31). Thế nhưng, trong đời sống thường nhật, chúng ta có xu hướng tách rời giới răn mến Chúa yêu người. Có người chỉ mến Chúa mà không yêu người, dẫn tới việc đi lễ, đọc kinh cầu nguyện nhưng không sống bác ái, giúp đỡ tha nhân, và họ tự nhận đã đủ đầy. Còn có người chỉ thương người, tích cực tham gia hoạt động từ thiện, hăng hái hỗ trợ nơi này chỗ kia, nhưng chẳng buồn đi lễ, cầu nguyện vì họ cạn nghĩ và thường biện minh cho việc không đi lễ, cầu nguyện là Chúa ở khắp mọi nơi, và đạo tại tâm!!! Chúa Giê-su đâu có dạy: mến Chúa thôi là đủ rồi, đừng yêu người; hoặc yêu người là được rồi, không cần mến Chúa! Đúng hơn, tuy hai giới răn yêu thương nhưng là một, vì chúng không được tách rời hoặc tách biệt: “Giới răn trọng nhất chính là: Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi. Còn đây là giới răn thứ hai: Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó” (Mc 12, 29-31).
Trong cuốn Hạnh các Thánh thuật lại chuyện Thánh nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su một hôm đang đi dạo tại vườn hoa đan viện, bỗng thấy cảnh tượng gà mẹ âu yếm ấp ủ đàn gà con dưới cánh, bảo vệ chúng trước nanh vuốt của diều hâu đang bay lượn tìm bắt. Lúc ấy, Tê-rê-sa nhớ đoạn lời Chúa hôm nay và tâm hồn cứ thổn thức, cảm động nghĩ đến lòng Chúa yêu thương, đến nỗi chị không thể tiếp tục đi dạo, mà trở về phòng riêng ôm mặt khóc và hết lòng tri ân kính mến Ngài. Thật vậy, tình yêu Chúa khiến chúng ta xúc cảm, mến thương tha nhân. Tình yêu Chúa thúc giục mọi tư tưởng, lời nói, hành động chúng ta chuẩn mực, và nhận ra mọi điều thiếu sót của bản thân. Tình yêu Chúa đưa chúng ta đến việc sống đạo, thực hành giới răn yêu thương trọn vẹn.
Sau cùng, để kết thúc bài chia sẻ này, xin được mượn lời Chúa nhắn nhủ, hướng dẫn Sr. Bénigna (Bê-ni-na) luôn biết khắc ghi thực thi giới răn yêu thương trong suốt cuộc đời mình: “Con hãy đọc: ‘CHA YÊU CON’ trên bánh con ăn, trên giường con nằm, trong nhà con ở, trên các dụng cụ con dùng. Và quyết tâm gắng sức mọi cách làm cho nhân loại nhận biết, tôn thờ, phụng sự và yêu mến Chúa cách xứng đáng như Ngài hằng đáng mến vô song”. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
===============
Suy niệm 5
Điều Răn Đứng Đầu
Dnl 6, 2-6; Dt 7, 23-28; Mc 12, 28b-34
Khi nghe tin Thầy Giêsu đã làm cho nhóm Xađốc bị khóa miệng, một người trong nhóm kinh sư đến gần Người và hỏi: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” (Mc 12,28b). Phải chăng đây là cơ hội để làm Thầy Giêsu mất mặt? Họ hỏi xem Thầy có hiểu biết gì về luật và có tôn trọng luật lệ không? Nhưng Thầy nhanh chóng “tóm tắt nội dung” rõ ràng: “Điều răn đứng đầu là: Nghe đây hỡi Israel, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào lớn hơn các điều răn đó” (Mc 12,29-31). Toàn bộ lề luật được tóm gọn lại trong hai giới răn quan trọng nhất: mến Chúa - yêu người. Hôm nay Thầy nối kết hai điều răn này là một, như một sự bất khả phân ly.
Giới răn thứ nhất: Kính mến Thiên Chúa trên hết mọi sự là điều răn quan trọng đối với người Dothái. Để nhắc nhớ, họ dán trên cửa, đeo trên đầu như thẻ kinh và đeo trên cánh tay mỗi khi cầu nguyện sáng chiều. Điều răn phổ cập toàn dân như vậy mà họ còn đem ra hỏi Thầy Giêsu, chứng tỏ họ khinh thường muốn làm khó Thầy. Một điều răn đã “khắc ghi trên trán” như vậy, nhưng chỉ dễ nhớ mà không dễ thực hành. Người Do Thái vẫn đúc bê vàng để thờ hoặc chạy theo thần ngoại bang. Ngày nay chúng con cũng thuộc nằm lòng từ bé: “Thứ nhất thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến người trên hết mọi sự.” (Kinh Mười điều răn). Nhưng có lúc chúng con lại đặt các thứ khác lên trên Thiên Chúa như tiền, danh, lợi, thú…
Giới răn thứ hai: yêu người thân cận như chính mình. Ai mà không yêu chính mình? Tình yêu đối với tha nhân được đo lường bằng tình yêu đối với chính mình. Đó thực sự là “khuôn vàng thước ngọc”. “Tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta, vì luật Môsê và các sách ngôn sứ dạy như thế”(Mt 7, 12). “Chớ làm cho người điều chi mà con không chịu được”(Tb 4, 15). Lý thuyết thì hay và dễ nhưng khi đối diện với hoàn cảnh cuộc sống thực tế thì xem ra rất khó.
Khi người ta yêu Chúa với tất cả tâm hồn, bằng cả con tim với tình yêu đậm đà mật thiết với Chúa, Chúa sẽ chỉ cho biết phải yêu thương anh em như thế nào, “yêu như Chúa yêu”, hiến dâng cả mạng sống… Tình yêu Chúa như ánh mặt trời. Ta thu nhận sức nóng tình yêu của Chúa qua cầu nguyện, ở lại với Chúa và sống trong Lời Chúa. Để rồi trong Chúa ta được hâm nóng tình người bằng tình yêu Chúa qua những hành động cụ thể, những cử chỉ yêu thương nho nhỏ, một nụ cười, một lời ủi an khích lệ, một ý kiến xây dựng, hành động sẻ chia vật chất, một sự tha thứ bao dung…
Chúa ơi! nhìn lên Thánh giá, con thấy Chúa không còn cách nào để yêu con hơn được nữa. Xin cho con biết tìm về sống trong Tình Yêu Chúa. Nhờ Tình Yêu Chúa hun đúc, tim con cũng thấm đẫm tình yêu ấy, để con sống chan hòa với mọi người anh em của con.
Én Nhỏ