“Người sẽ ban cho anh em một Đấng Phù Trợ khác đến ở với anh em luôn mãi…”
-------------------------------
Giáo Hôi là một cộng đoàn được Chúa Thánh Thần đỡ nâng. Khi được thấm nhuần Thánh Thần, được tham dự trọn vẹn trong tinh thần hiệp thông, Giáo Hội không còn cô đơn.
Không còn cô đơn, cũng có nghĩa là:
- Đạt tới sự tự do bên trong đích thực.
- Trở nên con người mới sống động tín thác vào Thiên Chúa.
- Đi vào thế giới mới bằng cách chiếu tỏa sự hiệp nhất giữa Thiên Chúa và con người.
Trước khi về trời, Chúa Giêsu cầu xin Chúa Cha ban Chúa Thánh Thần cho Giáo Hội. Chúa Thánh Thần được Tân Ước gọi là LUẬT SƯ, ĐẤNG BẢO VỆ… Thực ra, khi về cùng Chúa Cha, Chúa Giêsu đã là LUẬT SƯ của nhân loại và Ngài đã xin Chúa Cha gửi Chúa Thánh Thần là Thần Khí của Ngài để Chúa Thánh Thần tiếp tục là Đấng trung gian giữa Thiên Chúa và nhân loại.
Chúa Giêsu cũng biết trước những khó khăn mà các môn đệ cũng như chúng ta sẽ gặp phải trong cuộc sống, nhưng Ngài đã nói: “Thầy không để chúng con mồ côi một mình”.
Đúng vậy! Nhờ Chúa Thánh Thần, mà dân Samaria vui mừng đón nhận tông đồ Philipphê và trở về lắng nghe Lời Chúa. Sau cùng Phêrô và Gioan đến quảng trường đặt tay và thông ban Chúa Thánh Thần cho họ.
Khi các tín hữu sơ khai bị vu khống và bị bách hại, Phêrô luôn hướng dẫn họ không ngừng làm chứng đức tin. Khi bị bách hại, họ nhẹ nhàng, tôn trọng thù địch, và bắt chước Chúa Giêsu trong cuộc khổ nạn. Nhờ hoạt động của Chúa Thánh Thần, họ là nhân chứng về tình yêu Thiên Chúa, “Đấng cho mặt trời mọc lên soi sáng người tốt cũng như kẻ xấu”.
Chúa Giêsu vẫn luôn sống trong chúng ta và với chúng ta nhờ Thần Khí của Ngài,.. Những người không tin thì không thấy Chúa. Còn chúng ta, những người kitô, nhờ ĐỨC TIN chúng ta biết rằng Chúa Kitô đang sống và Ngài không ngừng thông ban sự sống thần linh của Ngài cho chúng ta.
Vào những lúc đêm tối của cuộc sống, chúng ta thường nghĩ mình cô đơn. Không, chúng ta hãy quay trở lại với Ngài, cầu khẩn Ngài vì Ngài luôn ở thẳm sâu trong cuộc đời chúng ta. Vì là con người yếu hèn, đôi khi chúng ta quên lời hứa của mình. Nhưng Chúa Kitô, Ngài là Đấng luôn trung tín…Ngài đã hứa với các môn đệ và tất cả những ai tin vào Ngài: Ngài sẽ ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế. Ngài có thể quên thế nào được vì Ngài cũng đã nói: THẦY LÀ SỰ THẬT..? Chính lúc chúng ta tưởng rằng mình đang ở trong đêm tối thì lại là lúc chúng ta ở rất gần với ban ngày…
Điều quan trọng là chúng ta cố gắng dành thời gian quý giá để nghe Lời CHÚA như các tín hữu sơ khai. LỜI CHÚA được THẦN KHÍ SỰ THẬT linh hứng. Càng thấm nhuần Lời Chúa, chúng ta càng đi vào mối tình hiệp thông với THẦN KHÍ SỰ THẬT đang ở trong chúng ta.
Thế gian hôm nay không có khả năng đón nhận THẦN KHÍ SỰ THẬT. Ngay khi nguyên tổ của chúng ta sa ngã, thế giới phân chia thành 2: sự thiện và sự ác, tốt và xấu.. Trong Tin Mừng, Thánh Gioan tông đồ gọi thế gian là tinh thần xấu… Chính trong ý nghĩa này mà Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ rằng họ không thuộc về thế gian.. Chúa Giêsu còn khẳng định THẾ GIAN không có thể đón nhận THẦN KHÍ SỰ THẬT vì họ thuộc về thần dối trá.
Nếu không cố gắng dành thời gian quý giá để đọc hoặc nghe Lời CHÚA rồi đem ra thực hành, chúng ta không có thể đón nhận THẦN KHÍ SỰ THẬT vì chúng ta cũng thuộc về thần dối trá.
Vì thế, thỉnh thoảng chúng ta nên hồi tâm trở về với chính mình và xét xem chúng ta có đang ở trong SỰ THẬT không? Vì Chúa Giêsu đã công bố: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”.
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy dẫy những mặt nạ và chúng ta rất dễ đi vào những dối trá đó… Chúng ta thích cái nổi bật bên ngoài, còn cái bên trong kết hợp mật thiết với Chúa Kitô thì trống rỗng. Chính Thần Khí của sự thật sẽ linh hứng cho chúng ta phải hành động thế nào trong sự thật nếu chúng ta cầu xin Ngài soi sáng chúng ta.
Biết bao lần chúng ta dùng từ ngữ SỰ THẬT để bôi son đánh bóng một việc làm hoặc hành động chỉ vì chủ nghĩa ích kỷ của chúng ta. Đó là một sự gian dối kinh khủng!
SỰ THẬT, chính là Thiên Chúa yêu thương chúng ta và tất cả mọi sự xẩy đến cho chúng ta sẽ trở nên tốt theo ý nghĩa chung cuộc. Có lẽ chúng ta đã không nghiệm thấy rằng một sự đau khổ nào đó xẩy đến trong cuộc đời chúng ta sẽ trở nên một ân huệ của Thiên Chúa sau một thời gian nào đó. Nếu nhờ đức tin, chúng ta đã xác tín rằng tất cả mọi sự xẩy đến sẽ là tốt hơn cho chúng ta và cả những người mà chúng ta yêu mến, thì chúng ta hãy cám ơn Thiên Chúa về tất cả: trong bao tải gai, Thiên Chúa chất đầy tình yêu của Ngài vào đó cho chúng ta. Thiên Chúa ở với chúng ta và với tất cả những ai mà chúng ta yêu mến. Hãy để cho Ngài lo toan về tất cả những gì thuộc về chúng ta!
Lạy Chúa, con muốn yêu Chúa bằng tất cả con tim, nhưng con thường bị phân tán giữa luật lệ thế tục lôi kéo con một cách vô thức với tình yêu Chúa đã giành cho con tất cả.
Con rất thèm khát Chúa, nhưng con đã không còn nhận rõ tình yêu vô biên của Chúa đã dành cho con và trái tim con đã không đáp trả ngay lập tức.
Lạy Chúa con hướng về Chúa bằng tất cả sức lực và ý chí con, xin hãy thực hiện công việc của Chúa trong con vì tình yêu con hoàn toàn phó thác cho Chúa.
Chúc tụng Chúa vì Thần khí Chúa luôn ở trong con để bênh vực con khỏi cạm bẫy của thù địch giăng ra trước mắt con. Ước gì nhờ Thần Khí Chúa, chúng con luôn yêu Chúa nhiều hơn và trung thành sống các giới răn của Chúa giữa lòng thế giới hôm nay. Amen!
Lm. Gioan Đặng Văn Nghĩa
=========================
Suy niệm 2
NẾU NÓI YÊU THẦY MÀ KHÔNG GIỮ LỜI THẦY LÀ MÂU THUẪN
(Cv 8,5- 8.4- 7; Pr 3,5- 18; Ga 14, 15- 21)
Khi nói đến tình yêu, ai cũng biết nó là một khái niệm trừu tượng, vô hình, không thể nhìn thấy bằng giác quan. Tuy nhiên, nó lại hiện diện trong những gì là hữu hình. Vì thế, tôi không thể yêu một cái gì đó, như bông hoa, con chim... mà trước đó tôi không hề biết gì về nó hay không hề có một khái niệm nào về chúng. Còn khi nói về tình yêu giữa người với người, chúng ta không thể nói tôi yêu người này, người kia mà tôi lại chưa một lần nghe kể, giáp mặt với người đó! Yêu nhau, chẳng lẽ lại bảo tôi yêu trong tư tưởng, tôi yêu trong khái niệm...??? Khi nói về tình yêu, chúng ta không có một định nghĩa nào mang tính chuẩn mực cho mọi tình huống, nhưng chỉ có một điều cụ thể: tình yêu là tổng hợp của cả hồn lẫn xác.
Hôm nay, bài Tin Mừng cho thấy, Đức Giêsu làm một cuộc trắc nghiệm và cũng như một điều kiện để biết được tình yêu của các môn đệ và cũng là của mỗi chúng ta với Ngài đang ở trong tình trạng như thế nào?.
1. Yêu mến và giữ Lời Chúa
“Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy” (Ga 14, 15). Lời nhắn nhủ này mang đượm tình nghĩa Thầy trò và có giá trị thiêng liêng. Bởi vì tình cảnh chia ly sắp xảy ra với Đức Giêsu và các môn sinh trên bình diện tự nhiên để chuyển dần sang khía cạnh siêu nhiên.
Kẻ đi, người ở, biết bao là luyến tiếc, nhớ thương! Tuy nhiên, để hình ảnh của Thầy không bị lu mờ; tinh thần của Thầy không rơi vào quên lãng, thì việc làm cho lời của Thầy sống động trong cuộc đời qua hành vi của mình là điều quan trọng. Chính vì thế, Đức Giêsu nói: “Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy” (Ga 14, 15).
Yêu, giữ và thực hành lời của ai, thì cho dù người đó không còn hiện hữu trên bình diện tự nhiên, thì khí cạnh siêu nhiên, họ vẫn sống qua cuộc đời và nơi hành vi của người yêu còn sống. Cũng vậy, khi các môn đệ yêu mến và giữ lời Đức Giêsu truyền dạy, thì các môn đệ trở nên hiện thân của chính vị Thầy mà mình là những người đang tiếp bước.
2. Yêu và hành động
Yêu mến.... thì sẽ thực thi.... phải luôn gắn liền với nhau. Yêu mến Đức Giêsu thì hẳn phải thực thi lệnh truyền của Ngài, mà lệnh truyền đó đã được Đức Giêsu gói trọn trong hai giới răn: “Mến Chúa và yêu người”. Yêu mến Thiên Chúa và thương yêu anh em đồng loại là hai mặt của một tình yêu. Thánh Gioan đã nói rất rõ: “Ai nói rằng mình biết Người mà không tuân giữ các điều răn của Người, đó là kẻ nói dối” (1 Ga 2, 4).
Đức Giêsu không chấp nhận một tình yêu trên bình diện lý thuyết, từ chương, hay một thứ tình yêu “cưỡi mây về gió”; hoặc“mông lung”. Vì thế, đã có nhiều lần Đức Giêsu phản đối những kinh sư và người Phrisêu: “Dân này kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta” (Mt 15, 8); hay khi nói về tình yêu giả tạo, hào nhoáng, hình thức, Ngài nói: “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Phrisêu giả hình! Các người giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế” (Mt 23, 27), bởi vì họ là những người “ngôn hành bất nhất”.
Như vậy, Đức Giêsu căn dặn các môn đệ là phải yêu và thực hành tình yêu đó cách chân thật, vô vị lợi, dám chấp nhận hy sinh vì người mình yêu. Tình yêu đó được chính Đức Giêsu đã hành động, đi qua và Ngài đưa ra lời mời gọi: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13, 34). Yêu như chính thầy là gì, nếu không phải là một tình yêu tự hủy, khiêm tốn, phục vụ và hiến dâng mạng sống vì người mình yêu.
Cùng một con đường, chung cách thể hiện, Đức Giêsu cũng mời gọi các môn đệ tiếp bước trên con đường mà Ngài đã đi, để tình yêu đó được nối dài, sống động và phong phú chứ không phải thứ tình yêu đóng khung, cứng ngắc.
Như vậy, chữ “nếu” không có nghĩa rộng là thích thì làm, không làm cũng chẳng sao. Nhưng chữ “nếu” mà Đức Giêsu muốn nói ở đây phải hiểu theo nghĩa hẹp, tức là điều kiện thiết yếu, không có không được. Chữ “nếu” ở đây liên kết hai mặt của một tình yêu, nó đóng vai trò trung gian duy nhất để như một điều kiện cần phải có: “yêu Chúa” và “giữ lời Ngài” để từ đó phát sinh hệ luận là “yêu tha nhân như chính Thầy” (x. Ga 13, 34).
Như vậy, Đức Giêsu xác định thật rõ rằng: tình yêu chân chính thì phải được biểu lộ qua hành động. Không thể yêu cách vu vơ, chung chung...
3. Sống lời dạy của Đức Giêsu trong đời sống kitô hữu
Thánh Giacôbê đã nói: “Đức tin không có hành động là đức tin chết” (Gc 2, 26). Tin Chúa, đi theo Chúa và yêu mến Chúa thì phải giữ lời và thi hành những gì Ngài truyền dạy. Đây là một điều khó khăn, không dễ, nó đòi hỏi con người phải cố gắng, phải từ bỏ và phải yêu mến lời thực sự.
Thật vậy, chúng ta không thể nói yêu Chúa trên đầu môi chóp lưỡi. Yêu như thế là tình yêu giả tạo. Yêu như thế là chúng ta đang xúc phạm đến bản chất của tình yêu giữa ta với Đức Giêsu. Ca dao tục ngữ Việt Nam có câu:
“Thương thương nhớ nhớ thương thương,
Nước kia muốn chảy mà mương chẳng đào” (Ca dao).
Nói yêu, nhưng không khai thông tình yêu đó bằng hành động thì chỉ như là một thứ tình yêu đất đá mà thôi.
Tuy nhiên, trái tim chai cứng, vô cảm này lại quá nhiều trong thời đại chúng ta. Nếu có ai đặt một câu hỏi: “Ông, bà anh chị em có yêu và tin Chúa không” Có lẽ nhiều người trả lời là “có”, nhưng cũng không ít người khinh thường người hỏi, vì cho rằng câu hỏi đó vớ vẩn! Có đạo mà lại không yêu Chúa thì phải chăng là người dở hơi! Nhưng nếu hỏi tiếp: “Vậy ông bà, anh chị em, giữ đạo hay sống đạo?” Tới đây, nhiều người bắt đầu khựng lại và có lẽ cảm thấy xấu hổ vì nhiều khi niềm tin của chúng ta ở trong chứng minh thư, trong sổ Rửa tội, còn ở trong tâm, được thể hiện qua hành động thì ít lắm!
Đến đây, xin được kể một câu chuyện có thật của một vị linh mục đã trọng tuổi, ngài sống ở Mỹ. Sau 50 năm, ngài mới trở về Việt Nam lần đầu, và nhân dịp gặp gỡ chúng tôi, ngài kể: “Cách đây 50 năm, tại đất nước Mỹ, người ta có lòng sùng đạo. Nhà thờ được xây cất rất nhiều, các cuộc rước linh đình. Nhìn chung, tình hình giữ đạo rất giống Việt Nam hiện nay.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, sau 50 năm, nhiều nhà thờ đã không còn có người đi lễ nữa. Nhiều dòng tu cũng vắng dần các ơn gọi trẻ. Đã có những nhà thờ và dòng tu phải bán đi vì không có tiền đóng thuế. Các linh mục phải đi theo họ đến những nơi du lịch để giải tội và dâng lễ. Nhiều Chủng Viện gom lại thành một, nhưng số lượng chủng sinh vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu có ai siêng đi lễ thì đôi khi nhận được những lời dè bửu và cho là bất thường. Những người được coi bình thường là cả đời người ta đến nhà thờ 3 lần: một lần Rửa Tội; lần khác là lễ cưới; và lần cuối cùng là chết. Trong ba lần đó, hai lần thụ động, tức là lúc Rửa Tội và lúc chết, còn một lần chủ động là lễ cưới”.
Sau đó, ngài đưa ra nhận xét: “Nếu Giáo Hội Việt Nam không coi đó là kinh nghiệm cho chính mình, không tập trung vào việc đào tạo lương tâm, không có những hoạt động phù hợp... nhằm giúp cho con cái mình sống đạo chứ không chỉ giữ đạo, thì tình trạng của Giáo Hội Mỹ cũng là hình ảnh, thực trạng của Giáo Hội chúng ta trong tương lai???”.
Đến đây, xin để lại nơi bạn và tôi câu hỏi: “Bấy lâu nay, chúng ta đã thực sự sống đạo hay chỉ là giữ đạo vì sợ tội, sợ mất linh hồn, sợ mất danh dự, sợ bị mang tiếng...?”; “Phải chăng chúng ta đã, đang an tâm với những thành quả về số lượng, mà quên đi, hay không chú tâm đến chất lượng tâm linh?” Tưởng cũng nên nói thêm: giữ đạo là điều tốt, nhưng sống đạo mới là người trưởng thành.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con một đức tin mạnh mẽ và một lòng mến dồi dào. Khi chúng con nói được rằng chúng con tin vào Chúa và thực thi giới răn của Ngài, thì chúng con biết sống những điều đó bằng một đời sống cụ thể. Ðể cuộc sống của chúng con là một chứng từ sống động cho mọi người nhận biết Chúa. Amen.
Jos.Vinc. Ngọc Biển
==============================
Suy niệm 3
Yêu Mến Thầy, Thì Hãy Giữ Các Giới Răn
(Ga 14, 15 - 21)
Khi đến «giờ Chúa Giêsu qua khỏi thế gian này để về cùng Đức Chúa Cha » (Ga 13, 1). Người đã dành cho các môn đệ những lời tâm huyết đầy tình Thầy trò. «Tối hôm trước ngày chịu khổ hình». Chúng ta dễ hình dung ra thái độ nội tâm và đoán được sự lo lắng của các môn đệ trước giờ Thầy đi chịu chết.
Thực ra, nguyên những lời của Chúa Giêsu đã thể hiện mối lo sợ rồi. Người nói sẽ không để các môn đệ mồ côi, rõ ràng Người gợi lên nỗi buồn Thầy trò phải chia ly.
Câu hỏi đặt ra : ở trung tâm của mùa Phục sinh thật là vui, sao lại gợi lên những giờ đen tối chất chứa nỗi buồn ? Trước ngày lễ Ngũ Tuần, nghĩa là trước khi loan báo Tin Mừng cho muôn dân, tại sao lại cho chúng ta chứng kiến sự sợ hãi của các môn đệ ? Có lẽ vì bản văn giới thiệu Chúa Thánh Thần cho chúng ta. Vấn nạn vẫn còn đó. Chúng ta hãy cố gắng từng bước theo di ngôn của Chúa Giêsu.
«Nếu các con yêu mến Thầy, thì hãy giữ giới răn Thầy» (Ga 14, 15). Lời di chúc này thật không đơn giản, có ý nói : các con yêu mến Thầy thế là đủ, vì nếu yêu mến tức khắc giới răn của Thầy sẽ được tuân giữ, có nghĩa là : khi yêu mến Chúa Giêsu, người ta sẽ tuân giữ các giới răn Chúa để lại là yêu mến Người. Có thể hiểu cách khác: nếu các con yêu mến Thầy, điều đó chứng tỏ rằng các con tôn trọng các giới răn Thầy truyền. Tôn trọng các giới răn là thể hiện lòng mến nên tuân giữ.
Lời của Chúa Giêsu nêu lên tương quan giữa các giới răn với tình yêu dành cho mình, nên Người kết luận : «Ai nhận các luật Thầy truyền và giữ các luật đó, thì người ấy là kẻ mến Thầy» (Ga 14, 21). Và Người cam kết: «Thầy sẽ xin Cha». Nói thế là Người chịu trách nhiệm về những việc Người làm. Một cách chắc chắn và bảo đảm là ; nếu Chúa Giêsu bênh đỡ chúng ta, chúng ta còn sợ hãi gì ?
Chúa Giêsu xin Cha điều gì ? Người xin Cha «ban cho các con một Đấng Phù Trợ khác» (Ga 14, 16). Khi nói Đấng Phù Trợ khác, Chúa Giêsu chứng tỏ sự lo lắng bảo vệ các môn đệ, và cho thấy Người là một Đấng Phù Trợ. Đó là lý do tại sao Người nói đến một «Đấng Phù Trợ khác». Lời cầu xin của Chúa Giêsu còn ngụ ý nói rằng vụ án của Chúa qua đi sẽ tiếp đến một vụ án khác là chính các môn đệ bị kết án vì niềm tin của họ vào Chúa Giêsu bị đóng đinh và sống lại. Chúng ta hãy để ý đến thuật ngữ Đấng Bầu Chữa, Trạng Sư, hay Đấng An Ủi. Trong ngành tư pháp Do thái, vị luật sư hỗ trợ thân chủ của mình và tư vấn, vì khi bào chữa cho thân chủ là lúc luật sư cố gắng bảo vệ chính mình. Điều này ám chỉ về Chúa Thánh Thần. Ngài nâng đỡ các môn đệ trong hành động cũng như lời nói, «Chúa Thánh Thần sẽ dạy các con mọi sự» (Ga 14, 26).
Nhưng làm thế nào để biết được Ngài, đón nhận Ngài hay đơn giản là để thấy được Thần Chân Lý ? Khỏi phải lo, vì «thế gian không thể đón nhận, vì thế gian không thấy và cũng chẳng biết được Ngài» (Ga 14, 17). Chúa Giêsu thêm «còn các con, các con biết Ngài» (Ga 14, 17). Vậy là chúng ta an tâm. Nhưng điều đó có giúp chúng ta bám chặt vào Chúa Thánh Thần hơn không ? Chưa chắc. Chúng ta biết Ngài là Đấng Phù Trợ và cũng biết rõ Ngài chưa được đón nhận, vì Chúa Giêsu nói về tương lai là sẽ xin Cha: «Người sẽ ban cho các con một Đấng Phù Trợ khác, để Ngài ở với các con luôn mãi» (Ga 14, 16). Tuy nhiên, Chúa Thánh Thần đã được biết đến: «Còn các con, các con biết Ngài, vì Ngài sẽ ở nơi các con và ở trong các con» (Ga 14, 17). Ngài không chỉ được Chúa Cha ban cho chúng ta, mà Ngài còn ở trong chúng ta. Rõ ràng Chúa Giêsu không tự mâu thuẫn và không nói những gì là không thể. Thậm chí còn rất thú vị khi cầu nguyện cùng Cha để xin Cha ban Thánh Thần của Ngài xuống. Ngày Lễ Ngũ Tuần sắp tới sẽ là ngày Chúa Thánh Thần từ Đức Chúa Cha do Chúa Con xin mà đến và chúng ta lãnh nhận qua Chúa Con, lần nữa và một lần nữa.
Các môn đệ sợ bị bỏ rơi, tức là mồ côi. Chúa Giêsu tìm cách giúp các ông an tâm khi nói: «Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi, Thầy sẽ đến với các con». Chúa Giêsu không đến với họ trong tư cách là Cha, vì Người là Con trong mối quan hệ với Cha. Trước lúc chia tay, nỗi lo sợ bao trùm lên các môn đệ, vì họ không biết sống như những người con ; họ biết mình mỏng giòn yếu đuối hay lo sợ về bí ẩn của cuộc đời. Nên Chúa Giêsu hứa ban Thần Chân Lý, Đấng làm cho họ trở nên những người con. «Trong ngày đó, các con sẽ hiểu biết rằng Thầy ở trong Cha Thầy, và các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con» (Ga 14, 18). Trong ngày đó, là ngày Chúa Thánh Thần xuống trên các ông, ở với và trong các ông mãi mãi, bằng sự hiện diện vô hình, sự sống làm con được phục hồi. Họ sẽ đón nhận hoa quả ơn cứu độ là Chúa Thánh Thần và họ sẽ nếm trước niềm vui cứu rỗi là làm conThiên Chúa.
Chúa Giêsu kết luận : « Ai nhận các luật Thầy truyền và giữ các luật đó, thì người ấy là kẻ mến Thầy. Và ai mến Thầy sẽ được Cha Thầy yêu mến, và Thầy sẽ yêu nó, và sẽ tỏ mình ra cho nó» (Ga 14, 21). Chỉ sợ hãi khi tách mình ra khỏi Chúa con và không nhận biết tình yêu của Chúa Cha. Vậy, khi tuân giữ giới răn và lệnh Chúa truyền, các môn đệ được tham dự vào tình nghĩa tử với Chúa Cha. Chính Chúa Cha đến với con người trong Đức Giêsu và khi sai Thánh Thần xuống. Vai trò của Chúa Thánh Thần là giúp các môn đệ trở nên những chứng nhân cho lời Chúa Giêsu.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con nài xin Chúa xin Chúa Cha cử Chúa Thánh Thần đến với chúng con, và ở trên chúng con như đã ở với các môn đệ Chúa, những người sống nhờ Thánh Thần Chúa và vui mừng nhận biết chỉ có Chúa là ơn cứu độ chúng con: chúng con hướng về Chúa Cha và thưa rằng « Abba, Lạy Cha ».
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ