Sau khi nghe bài Tin Mừng, chúng ta nên dừng lại ở một số chi tiết vụn vặt để suy nghĩ và cảm nghiệm được cả tâm lẫn ý của Chúa.
Trước hết, ông Gia-kêu là trưởng cục thuế vụ thành Giê-ri-khô. Giê-ri-khô là cửa ngõ đi về thủ đô Giê-ru-sa-lem. Tất cả mọi thương buôn từ Ai Cập, từ các nước khối Ả Rập và từ các nước Âu Châu muốn đến Giê-ru-sa-lem để bán hàng thì đều phải qua Giê-ri-khô và phải đóng thuế ở đây. Nhân viên thuế vụ được đế quốc La-mã cho tự do hà lạm, miễn là nộp thuế đủ mức cho họ. Do đó ta hiểu rằng ông Gia-kêu phải là một siêu đại gia.
Khi Đức Giê su ngỏ lời với ông Gia-kêu đang ngồi trên cây: “Ông Gia-kêu ơi, xuống đi, tôi sẽ vào nghỉ trọ tại nhà ông đấy”. Nghe vậy, thì ông Gia-kêu mừng quá đỗi. Còn quần chúng là giới hâm mộ đang trập trùng đi theo Chúa thì bất mãn. Thánh Luca kể lại rằng: “Mọi người xầm xì với nhau: Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào.”
Được Chúa vào nghỉ trọ, bất chấp luật đạo, ông Gia-kêu giật mình và sung sướng quá. Ông hứa ngay như một phản xạ: “Tôi sẽ lấy một nửa gia tài của tôi, để giúp đỡ người nghèo.”
Những chi tiết vụn vặt trên cho chúng ta thấy rằng trên đương truyền giáo Chúa đã vận động tối đa để quần chúng yêu thương và giúp đỡ người nghèo. Ông Gia-kêu chưa trực tiếp nghe Chúa giảng lần nào, nhưng việc yêu thương người nghèo của Chúa đã lan rộng tới mức làm rung động cả con tim của một người ham tiền như ông trưởng cục thuế vụ. Ông dám cho người nghèo một nửa gia tài thì đủ biết là ông thương Chúa biết dường nào. Ông là người bị vạ tuyệt thông cách ly mà được Chúa yêu thương như thế, nên ông mới đền ơn như thế, đền ơn Chúa bằng cách yêu người nghèo.
Nhưng khổ quá, Chúa yêu ông Gia-kêu là người tội lỗi, thì người nghèo được nhờ. Còn Chúa thì bị thiệt thòi, vì bị giới hâm mộ đổi thái độ 180 độ. Đang yêu Chúa như siêu sao, bỗng xầm xì phản đối. Chúa chịu lỡ, để người nghèo được nhờ và để dạy cho loài người một bài học lớn lao.
Chúa dạy phải yêu người nghèo, nhưng yêu người nghèo cũng khổ lắm đấy. Cụ thể là khi ông Gia-kêu dành cả chục tỉ cho người nghèo, thì thân nhân của ông sẽ nói gì? Đại khái là có những lời châm chọc như sau:
- Tao là em nó, tao xin nó một chỉ vàng mà nó không cho. Bây giờ nó dám cho người nghèo hằng trăm cây vàng. Chỉ có thằng khùng mới như thế.
- Nhà tao rách bươm, tao mượn nó vài cây vàng để xây nhà kiên cố một tí cho đỡ lo. Thế mà nó cứ lờ đi như thằng không có lỗ tai. Vô tâm vô tình.
Chúa yêu người nghèo, khổ quá! Ông Gia-kêu yêu người nghèo để làm vui lòng Chúa. Cũng khổ quá. Đành vậy thôi. Nếu sợ khổ mà không giúp người nghèo thì Chúa bảo “xuống hỏa ngục”. Cái khổ này mới thật là khổ.
Linh mục Pi ô Ngô Phúc Hậu
Nhìn lại lịch sử, tác giả sách Khôn Ngoan khám phá được đường lối hành xử của Thiên Chúa: Ngài xử rất khoan hồng đối với những người tội lỗi. Tác giả cũng thấy được lý do của cách hành xử ấy, là “vì Chúa yêu sự sống” và không muốn ai phải chết. Bởi thế “những ai sa ngã, Ngài sửa dạy từ từ… để họ bỏ điều ác.” (Kn 11,22–12,2). Bài Tin Mừng hôm nay minh chứng cụ thể hơn nữa về lòng khoan dung của Thiên Chúa qua Đức Giêsu, Đấng “đến để tìm và cứu những gì đã hư mất.”
Đang trên lộ trình ngang qua thành Giêricô để về thành Giêrusalem thì Đức Giêsu gặp Giakêu, một người giàu có nổi tiếng ở thành Giêricô, nhưng ông bị coi là kẻ tội lỗi, là người bị “hư mất”, vì là người “đứng đầu những người thu thuế”. Không biết tên ông là Giakêu, hay thánh Luca có ngụ ý đặt tên đó cho ông. Vì Giakêu có nghĩa là “người trong sạch”. Một người tội lỗi làm nghề thu thuế mà lại gọi là người trong sạch, nghe có vẻ khôi hài. Nhưng lạ thay, đó là điều mà ông sẽ trở thành.
Có lẽ Giakêu đã từng nghe biết về Đức Giêsu, nên nhân cơ hội này ông tìm cách để xem Ngài như thế nào. Nhưng dân chúng quá đông mà thân hình ông lại thấp bé, tầm nhìn bị vây chắn. Ông phải chạy lên phía trước và trèo lên một cây sung. Nhưng trèo lên cây như vậy không mất thể diện lắm sao? Là một vị quan thuế chứ đâu phải trẻ con. Nhưng để thấy Đức Giêsu, đòi ông phải can đảm thay đổi thái độ. Để có thể chiêm ngưỡng những gì cao hơn, phải chăng người ta cần phải hạ mình thấp hơn? Lùi một bước sẽ thấy trời cao đất rộng. Khi trèo lên, ông liền nhìn thấy Đức Giêsu, và ngay lúc đó Ngài cũng chợt nhìn thấy ông. Hai cái nhìn bắt gặp nhau từ tấm lòng rộng mở. Hai trái tim cùng hớn hở đón nhận nhau. Đức Giêsu liền cất tiếng: “Giakêu xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”. Lời Ngài làm ông ngỡ ngàng và sung sướng: “Ông vội vàng tuột xuống và mừng rỡ đón rước Ngài”.
Đức Giêsu vào nhà Giakêu với thái độ thân thiết, chẳng đòi hỏi ông điều gì, cũng chẳng bắt ông phải hoán cải hay bỏ nghề thu thuế. Thấy vậy, dân chúng xì xầm phê bình, chỉ trích: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào”. Dân chúng nói cũng phải thôi, Đức Giêsu là một người được dân chúng kính tôn mà lại đến ngụ nhà một người bất xứng. Nhưng sứ mạng của Ngài là“đến để tìm và cứu những gì đã hư mất”. Giakêu có thể hoán cải là nhờ Chúa Giêsu đã quan tâm tới và đối xử nhẹ nhàng với ông. Đại thi hào Goethe từng nói: “Nếu ta đối xử với một người đúng như người ấy là, thì người ấy sẽ xấu hơn. Nhưng nếu ta đối xử với người ấy như người ấy phải là hoặc như người ấy muốn là, thì người ấy sẽ tốt hơn. Bởi vì những mong ước trong chúng ta chính là phần tốt nhất của con người chúng ta”. Chẳng ai hoàn toàn xấu. Ai cũng có một phần tốt và một phần xấu. Đức Giêsu đã khơi lên cái phần tốt ấy nơi Giakêu.
Xem ra ánh mắt, lời nói, thái độ của Ðức Giêsu đã chạm đến tim của Giakêu, khiến lòng ông tan chảy. Bỗng chốc lòng ông cảm thấy nhẹ nhàng buông xả. Một cách hồn nhiên, ông dâng nửa gia sản cho người nghèo, và xin đền gấp bốn những thiệt hại mà ông đã gây ra cho người ta. Đón rước Chúa vào nhà, xem ra ông bị mất mát nhiều, nhưng cái mất đó là những cái đáng phải mất, để được những điều cần phải được. Đó là sự trao đổi để Thiên Chúa có thể biến đổi một con người. Thật vậy, Giakêu đã thành con người mới, không còn ray rứt bất an và mặc cảm, không còn bị vật chất và lợi lộc trói buộc, không còn những ngày héo hắt với tâm hồn cô đơn trống rỗng, nhưng tràn đầy an vui và hạnh phúc, vì ông đã gặp được Đức Giêsu, và trái tim ông đã hòa cùng nhịp đập với Ngài.
Quả là cuộc hạnh ngộ làm biến đổi phận người. Không chỉ là sự biến đổi cá nhân của Giakêu, nhưng còn là cả nhà ông: “Hôm nay ơn cứu độ đã đến cho nhà này”. Sự biến đổi hay ơn cứu độ cũng giống như vết dầu loang, nó lan rộng đến những người xung quanh. Khi tôi tốt hơn thì cũng khiến anh em tôi nên tốt hơn, hay ít ra sự tốt lành nơi tôi là nhân tố tạo điều kiện để sự tốt lành của anh em tôi xuất hiện.
Ước gì chúng ta có được tấm lòng bao dung như Đức Giêsu, không bị giới hạn bởi thành kiến hay cái nhìn từ bên ngoài, để có thể đi đến và đón nhận anh em trong mọi tình trạng. Đó là thái độ mở đường để Chúa đến với mọi tâm hồn. Và ước chi chúng ta cũng quảng đại như Giakêu, vừa mở lòng khao khát đón đợi Chúa, vừa rộng lòng chia sẻ với anh em, dám mất đi những cái cần phải mất, âu cũng là đền bù những thiệt hại mà ta đã gây ra cho người khác, để rồi được những cái cao quí cần phải được: đó là lẽ sống, là tình yêu, là niềm vui của ơn cứu độ muôn đời.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
xem ra mọi chuyện như tình cờ,
người ta vẫn ngỡ do may rủi,
nhưng thật ra luôn có duyên cơ,
là chính Chúa vẫn hằng che chở.
Xem ra ông Gia-kêu cũng không ngờ,
được gặp Chúa khi đời ông trăn trở,
được Chúa gọi ông bỡ ngỡ dường bao,
khiến trong ông niềm vui sướng dâng trào.
Phải chăng Chúa biết ông đang ray rứt,
đang băn khoăn thao thức muốn đổi đời,
nên Chúa đã ngỏ ý đến nhà ông,
là điều mà vượt quá những ước mong.
Con thấy Chúa với thái độ thân tình,
không đòi ông phải điều chỉnh điều chi,
chẳng bắt ông phải hoán cải điều gì,
ông thấy mình là người được yêu quí,
nên đời ông biến đổi thật diệu kỳ.
Đời con có nhiều lần được gặp Chúa,
nhưng xem ra chỉ gặp ở bên ngoài,
nên đời con biến đổi chẳng bao nhiêu,
có lẽ cuộc gặp gỡ thiếu tình yêu,
vì lòng con chưa có nhiều khao khát.
Xin cho con có thái độ Gia-kêu,
biết mở rộng tâm hồn chờ đón Chúa,
biết can đảm sửa chữa những lỗi lầm,
đền bù những thiệt hại cho tha nhân,
dám mất đi những gì cần phải mất.
Xin cho con được một lần hạnh ngộ,
gặp Chúa trong sâu thẳm trái tim mình,
để đời con được diễm phúc tái sinh,
vang hát mãi bài tình ca gặp gỡ,
là niềm vui muôn thuở của đời con. Amen. Lm. Thái Nguyên
Kn 11,22-12,2 ; 2Tx 1,11-2,2 ; Lc 19,1-10.
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Lc 19,1-10
(1) Sau khi vào Giê-ri-khô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố ấy. (2) Và kìa, có một người tên là Da-kêu. Ông đứng đầu những người thu thuế, và là người giàu có. (3) Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giê-su là ai, nhưng không được, vì dân chúng thì đông, mà ông lại lùn. (4) Ông liền chạy tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giê-su, vì Người sắp đi qua đó. (5) Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”. (6) Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người. (7) Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ !” (8) Còn ông Da-kêu thì đứng mà thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, này đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo. Và nếu tôi đã cưỡng đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn”. (9) Đức Giê-su nói với ông ta rằng: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham. (10) Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất”.
2. Ý CHÍNH:
Bài Tin mừng hôm nay nhằm chứng minh Đưc Giê-su là Đấng Thiên Sai, với sứ mệnh “tìm và cứu chữa những gì đã hư mất”. Cụ thể là ông Da-kêu thủ lãnh các người thu thuế ở Giê-ri-khô, nhờ gặp được Đức Giê-su nên đã được ơn hoán cải. Do thành tâm đi tìm, nên ông đã gặp được Người và được Người ưu ái đến ở trọ tại nhà ông. Trước tình thương của Đức Giê-su, ông đã quyết tâm hoán cải, thể hiện qua việc tình nguyện quảng đại chia phân nửa gia sản phân phát cho người nghèo và sẵn sàng đền bù cho những người đã bị ông làm thiệt hại trước đây.
3. CHÚ THÍCH:
- C 1-4: + Đức Giê-su vào thành Giê-ri-khô và đi ngang qua thành: Giê-ri-khô là một thành phố cách Giê-ru-sa-lem 37 cây số. Có hai thành Giê-ri-khô: Một thành cũ đã bị ông Gio-su-ê phá huỷ, và một thành mới do vua Hê-rô-đê xây dựng cách nơi cũ không xa. + Có một người tên là Da-kêu: Tên Da-kêu nghĩa là “Người trong sạch”. Ong đứng đầu ngành thu thuế tại thành Giê-ri-khô, nên bị người Do thái liệt vào hạng người tội lỗi.
- C 5-7: + Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi. Vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”: Đức Giê-su đã biết rõ về con người của Da-kêu trước khi ông gặp Người. Người đã nhìn thấy ông giữa muôn người, biết tên và công khai gọi tên ông. Nhất là Người còn đến ở trọ tại nhà của ông. + Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người: Cảm động trước tình thương và sự ưu ái quan tâm của Đức Giê-su, ông Da-kêu vội vàng tụt xuống khỏi cây sung và đón rước Người về nhà. Da-kêu chỉ muốn thấy mặt Đức Giê-su, nhưng ông lại được Người thương đến ở trọ tại nhà của ông. Lòng ưu ái của Người vượt quá sự mong ước của ông. + Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ !”: Theo quan niệm của người Do thái, ai lui tới giao thiệp với người tội lỗi cũng trở nên ô uế và bị khiển trách (x. Lc 5,30). Ở đây, Đức Giê-su không những đã tiếp xúc nói chuyện, mà còn đến ở trọ tại nhà của ông trưởng ngành thu thuế Da-kêu, nên không tránh khỏi sự xầm xì phản đối của đám đông. Qua hành động này, Đức Giê-su cho thấy sứ vụ của Người là đi tìm và cứu chữa những người tội lỗi mà Da-kêu là đại diện.
- C 8-10: + Này đây, phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo...: Cảm động trước tình thương của Đức Giê-su, Da-kêu đã biểu lộ quyết tâm hoán cải qua việc đền bù những tội lỗi trước đó. Ông tự nguyện chia nửa tài sản để phân phát cho người nghèo và đền trả gấp bốn lần những thiệt hại đã gây ra, trong khi Luật Mô-sê chỉ buộc đền gấp bốn cho tội trộm chiên mà thôi (x. Xh 21,37). + Hôm nayƠn cứu độ đã đến cho nhà này: Nhờ sự hiện diện của Đức Giê-su mà cả nhà ông Da-kêu đã được cứu độ. + Con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham: Do làm nghề thu thuế nên Da-kêu bị coi là kẻ tội lỗi không còn thuộc về dòng dõi của Áp-ra-ham. Nhưng khi ông đã hồi tâm sám hối, ông lại được Đức Giê-su trả lại quyền được làm con cháu của Tổ phụ Áp-ra-ham như trước. + Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất: Câu này cho thấy sứ mệnh Thiên Sai của Đức Giê-su là đến để tìm kiếm và giúp những kẻ tội lỗi ăn năn sam hối để được cứu độ.
4. CÂU HỎI: 1) Tên Da-kêu nghĩa là gì ? 2) Thiện chí của ông Da-kêu được biều lộ qua hành động nào ? 3) Tại sao dân chúng lại trách Đức Giê-su về việc đến ở trọ tại nhà Da-kêu ? 4) Tại sao ông Da-kêu lại được Đức Giê-su tuyên bố là con cháu Tổ phụ Áp-ra-ham và được cứu độ ? 5) Câu nào nói lên sứ mệnh Thiên Sai của Đức Giê-su ?
II. SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI CHÚA: “Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất” (Lc 19,10).
2. CÂU CHUYỆN:
1) NHỮNG KẺ KHỐN CÙNG (LES MISÉRABLES)
Đây là tựa đề một tác phẩm nổi tiếng của văn hào Vích-to Huy-gô (Victor Hugo), tường thuật câu chuyện về cuộc đời của Văn Giang (Han Valjean), một tên cướp của giết người đã từng bị ở tù 19 năm. Khi vừa được thả ra, anh đã phải nếm mùi bị mọi người khinh dể xa lánh: Bước vào tiệm ăn, anh liền bị chủ tiệm xua đuổi; Vào trong nhà trọ thì người gác cửa đã đóng sập cửa ngay trước mặt; Đi qua ổ chó, thấy bộ dạng nhếch nhác râu ria của anh, chúng liền thi nhau sủa inh ỏi... Chỉ khi bước vào nhà Đức giám mục My-ri-ê, anh mới được tiếp đãi nồng hậu như một con người: Anh được ăn một bữa tối thật ngon, được nằm trên một chiếc giường êm ấm. Nhưng rồi đêm hôm ấy, nhìn thấy các chân đèn bằng bạc quí giá, anh không cưỡng nổi lòng tham, nên nhẹ nhàng lấy năm cái chân đèn cho vào bao chuồn mất. Nhìn thay bộ dạng khả nghi của anh, cảnh sát liền đòi khám xét chiếc túi vải anh đang vác trên vai và nhìn thấy mấy cái chân đèn bằng bạc. Anh liền bị giải đến trước mặt vị giám mục để làm rõ. Nhưng ngài không những không kết tội, mà còn nhận là đã tặng cho anh mấy cái chân đèn bạc kia. Hơn nữa, ngài còn tặng thêm hai chân đèn nữa cho đủ bộ và nói nhỏ với anh: “Ta không kết tội con đâu, nhưng con phải sám hối để làm lại cuộc đời”. Sau khi được thả, anh luôn suy nghĩ về những lời nhắn nhủ của vị giám mục và xúc động trước tình thương bao dung của ngài. Anh quyết tâm sám hối và sau đó đã trở thành một người lương thiện. Nhiều năm sau, Văn Giang đã chinh phục được tình cảm của mọi người và còn được dân chúng tín nhiệm bầu làm thị trưởng của thành phố. Sở dĩ ông từ một tên tội phạm trở thành mot người lương thiện và được kính nể là do ông đã cảm nghiệm được tình thương của vị giám mục My-ri-ê.
2) SỨC MẠNH HOÁN CẢI CỦA TÌNH THƯƠNG:
Trong thiền viện của thiền sư SĂNG–GAI (Sengai) có nhiều đệ tử ở chung. Một đệ tử của vị thiền sư có thói quen thỉnh thoảng nửa đêm leo tường ra ngoài đi chơi với chúng bạn mãi đến gần sáng mới quay lại thiền viện. Một đêm kia, thiền sư Săng-gai đi kiểm tra, thấy một chiếc giường trống, rồi còn thấy một chiếc ghế cao để cạnh bức tường phía bên trong thiền viện. Thiền sư liền dời chiếc ghế kia sang chỗ khác và đứng thế vào chỗ đó. Khi anh đệ tử kia quay về, do không thấy thiền sư đang đứng thế chiếc ghế mọi khi, anh ta đã đặt bàn chân lên đầu thầy Săng-gai làm điểm tựa trước khi nhảy xuống đất. Lúc khám phá ra sự thể thì anh cảm thấy sợ hãi. Nhưng thay vì trách phạt, thiền sư lại mỉm cười nhỏ nhẹ nói với anh rằng: “Trời về sáng đang trở lạnh. Con mau vào phòng mặc áo ấm vào kẻo bị cảm lạnh nhé !” Cảm động trước tấm long từ bi và tình thương khoan dung của thầy, từ ngày đó người đệ tử kia không bao giờ còn dám tái phạm trèo tường đi chơi nữa. Anh chuyên cần học tập và về sau trở thành một học trò giỏi của thiền sư Săng-gai.
3) SỨC MẠNH CỦA LÒNG SÁM HỐI:
Công tước D’OSSOME, phó vương xứ Napoli, nước Ý, Một hôm đi thị sát chiến thuyền Galère do một đội nô lệ ngồi chèo. Họ vốn là các tội nhân nặng bị án khổ sai chung thân. Khi gặp mặt công tước, các tù nhân ai cũng ca thán mình vô tội. Duy chỉ có một tù nhân ở góc phía xa là ngồi cúi đầu không nói một lời. Công tước liền bước đến bên và dịu dàng hỏi han. Anh nói: Thưa ngài, tôi chịu phạt xứng với tội tôi đã phạm và tôi chẳng có gì để bào chữa. Công tước quay sang nói với mọi người đi theo: “Người này đúng là một phạm nhân, anh ta không xứng đáng ngồi chung với những kẻ vô tội. Ta ra lệnh trục xuất tên này ra khỏi nơi đây”. Và thế là, chỉ nhờ vào lòng chân thành hối lỗi mà người tù nhân đã được giải phóng khỏi kiếp sống nô lệ.
3. THẢO LUẬN: 1) Trong các chuyện trên bạn thích câu chuyện nào nhất? Tại sao? 2) Tuần này mỗi người chúng ta sẽ làm gì cụ thể để giúp một tội nhân được ơn hoán cải nên lương thiện hơn ?
4. SUY NIỆM:
Tin mừng Lu-ca Chúa nhật hôm nay thuật lại câu chuyện hoán cải của ông Da-kêu làm nghề thu thuế. Vào thời ấy, những người thu thuế bị xếp chung với bọn trộm cắp, giết người và đĩ điếm. Hơn nữa, do làm thu thuế phục vụ đế quốc Rôma, nên họ bị dân Do thái đồng hóa với bọn tội phạm và bị khinh dể. Nhưng Đức Giê-su lại có cách hành xử khác đối với những người thu thuế này. Tin mừng hôm nay cho thấy: Người đã gọi đích danh ông Da-kêu, đã đến ở trọ trong nhà ông và còn ngồi đồng bàn ăn uống chung với ông. Việc đó khiến dân chúng có mặt xầm xì phản đối. Tuy nhiên qua lối hành xử như thế, Đức Giê-su cho thấy sứ mạng của Ngài là “đến tìm và cứu chữa những gì bị hư mất”. Cảm động rrước tấm lòng bao dung nhân hậu của Đức Giê-su, ông Da-kêu đã nhìn nhận tội lỗi và quyết tâm sám hối để được nên công chính.
1) “NÀY ÔNG DA-KÊU XUỐNG MAU ĐI”:
Da-kêu là một người giàu có nổi tiếng ở thành Giê-ri-cô. Ông là trưởng ban thu thuế của thành phố này. Dĩ nhiên nếu chỉ là nhân viên làm việc ăn lương thì chắc ông đã không thể giàu có như vậy được. Sở dĩ ông có nhiều tiền là do gian lận móc ngoặc với gian thương trong việc thu thuế. Mọi người đều nhìn Da-kêu như một tội phạm đáng khinh, và chính ông cũng cảm thấy lương tâm bất an. Nghe tin Đức Giê-su sắp đi qua khu vực gần nhà, Da-kêu liền chạy tới gần để nhìn xem mặt Người. Nhưng dân chúng quá đông mà Da-kêu lại lùn thấp, nên ông đã chạy về phía trước, trèo lên một cây sung, hy vọng sẽ nhìn thấy mặt Đức Giê-su khi Người đi ngang qua. Khi tới chỗ Da-kêu núp, Đức Giê-su dừng lại ngước nhìn lên và nói với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”.
Da-kêu không ngờ lại được Đức Giê-su ưu ái biết rõ tên và còn ngỏ ý muốn đến ở trọ tại nhà ông là một người tội lỗi ! Ông cảm thấy rất vui khi được Đức Giê-su phục hồi danh dự trước mặt đám đông luôn ác cảm và khinh dể ông. Còn Đức Giê-su cũng bỏ ngoài tai những lời xì xầm phản đối của nhiều người để đến ở trọ tại nhà một kẻ tội lỗi.
Ơn Cứu độ là kết quả của sự gặp gỡ hai chiều: Thiên Chúa đi tìm và tội nhân tiếp nhận. Nếu Đức Giê-su không đi tìm tội nhân thì chẳng ai có thể được ơn cứu độ: “Vì chưng, Con Người đến để tìm kiếm và cứu chữa những gì đã hư mất”(Lc 19,10). Nhưng dù Đức Giê-su có đi tìm mà tội nhân lại né tránh, thì họ cũng không thể nhận được ơn cứu độ. Trong câu chuyện hôm nay, Đức Giê-su đã đi bước trước khi nhìn lên cây sung tìm kiếm Da-kêu đang ẩn núp và nói chuyện với ông và ông đã mau chóng đáp lại. Cuối cùng ông và cả gia đình đã nhận được ơn cứu độ.
2) “NÀY ĐÂY PHÂN NỬA TÀI SẢN CỦA TÔI, TÔI CHO NGƯỜI NGHÈO...”:
Chính ánh mắt bao dung, lời nói âu yếm và thái độ yêu thương của Đức Giê-su đã đánh động tâm hồn chai lì của Da-kêu, thổi bùng lên ngọn lửa hướng thiện còn đang leo lét trong lòng ông. Quả thật, hoán cải là kết quả của một sự cảm nhận về tình yêu của Chúa. Da-kêu bỗng chốc cảm thấy tâm hồn hân hoan và không còn yêu thích tiền bạc như trước. Ông đã sẵn sàng hiến phân nửa tài sản chia cho người nghèo, đồng thời tự nguyện đền trả gấp bốn những thiệt hại đã gây cho kẻ khác. Xin đền gấp bốn nghĩa là Da-kêu nhận biết tội của ông quá nặng và quyết tâm thực thi công bình bác ái. Dù Da-kêu đã trở nên nghèo hơn, nhưng ông lại cảm thấy hạnh phúc hơn vì đã được Đức Giê-su yêu thương đến ở trọ tại nhà ông và ban ơn cứu độ cho cả gia đình ông. Người còn trả lại cho ông tư cách là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham giống như bao người Do thái lương thiện khác khi phán: "Ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham" (Lc 19,9). Trong bữa tiệc vui hôm đó, tuy không còn giàu có như trước, nhưng Da-kêu đã cảm thấy hạnh phúc hơn. Chắc chắn thân thể ông vẫn còn lùn thấp như trước, nhưng tâm hồn ông đã hóa nên cao thượng hơn gấp bội phần.
3) HOÁN CẢI CẦN SỰ TỪ BỎ:
- Bất cứ một cuộc hoán cải nào cũng đòi phải có sự từ bỏ: Một người lương muốn theo đạo Công giáo thì phải từ bỏ ma quỉ, bỏ các điều mê tín dị đoan, các đam mê tội lỗi… để chỉ tin thờ một Thiên Chúa và tin vào Đấng Ngài sai đến là Đức Giê-su Ki-tô. Một người mắc thói xấu cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách… muốn hồi tâm sám hối cũng phải quyết tâm chừa bỏ các thói hư ấy. Một người buôn gian bán lận, muốn hoán cải quay về với Chúa cũng phải từ bỏ lối làm ăn gian dối ấy…
- Con tim của Da-kêu đã được hoán cải nhờ sự quan tâm và đối xử nhân hậu của Đức Giê-su. Thi hào người Đức Goethe (1749-1832) đã viết như sau: "Nếu đối xử với một người như “người ấy là”, thì người ấy sẽ trở nên xấu hơn. Nếu đối xử với người ấy như “người ấy phải là”, hoặc như “người ấy muốn là”, thì người ấy sẽ trở nên tốt hơn".
- Đức Giê-su hiểu rằng trong tâm hồn Da-kêu còn có phần tốt, muốn làm điều tốt và có khả năng làm điều tốt, nên Người đã khơi phần tốt ấy lên. Mỗi người chúng ta cũng hãy tự hoán cải bằng cách để Đức Giê-su quan tâm đến ta, nói với ta, đến ở trọ trong lòng ta và đánh động con tim của ta để biết quay về với Chúa.
4) HIỆN NAY VẪN CÒN NHIỀU DA-KÊU:
- Da-kêu tượng trưng cho những người bị khinh thường và loại trừ như: những kẻ mang tiền án tiền sự, những trẻ bụi đời lang thang không nhà, những cô gái đứng đường đón khách lúc đêm tối, những người nghiện sì-ke ma túy, những người đi tìm lạc thú trong những quán bia ôm, mượn rượu để giải sầu... Họ cần những trái tim bao dung nhân ái như Đức Giê-su để giúp hoàn lương như Da-kêu trong Tin mừng hôm nay. Vậy trong những ngày này chúng ta có thể làm gì để giúp họ quay về với Chúa?
- Da-kêu cũng là hình ảnh mỗi người chúng ta: Chúng ta thường nghĩ mình chẳng làm gì nên tội: không giết người, không gian dâm, không trộm cắp… Tuy nhiên hãy coi chừng! Tội vì làm điều ác thì có thể chúng ta không mắc phải. Nhưng tội vì bỏ không làm điều tốt giúp đỡ tha nhân thì chẳng ai dám nghĩ mình không phạm. Vậy thì chúng ta cũng hãy noi gương Da-kêu đi tìm Chúa để nhận được ơn Chúa giúp hoán cải.
5. NGUYỆN CẦU:
- LẠY CHÚA GIÊ-SU. Ngày nay Chúa vẫn thường đến với chúng con trong hình hài của những người nghèo khó ăn xin, những bệnh nhân liệt giường không tiền chữa trị, những người đau khổ cần được ủi an. Chúa cần chút nước giếng của người phụ nữ Sa-ma-ri cho đã khát; Cần năm chiếc bánh và hai con cá của một bé trai dâng hiến để nhân ra nhiều nuôi năm ngàn người ăn no; Cần căn nhà của Da-kêu để nghỉ qua đêm... Chúa khiêm tốn xin chúng con một chút tiền bạc, một chút lòng hảo tâm, một chút sự thương cảm... để sau đó Chúa lại đổ xuống muôn ngàn phúc lộc thiêng liêng gấp bội.
- LẠY CHÚA. Xin dạy chúng con biết đến với tha nhân, biết khám phá ra đốm lửa của sự thiện còn đang cháy leo lét nơi tâm hồn những người lạc xa Chúa. Ước gì chúng con biết nhìn các tội nhân bằng ánh mắt nhân từ bao dung của Chúa, dám hy vọng vào thiện chí hoán cải của họ, và kêu gọi mọi người cùng hợp tác để xua tan cái xấu cái ác ra khỏi gia đình, khu xóm, trường học, và công sở... Nhờ đó, thế giới hôm nay sẽ được biến đổi ngày một nên tốt hơn, chan hòa tình người hơn và an bình hạnh phúc hơn.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.
LM ĐAN VINH – HHTM
================
Suy niệm 4
Thiên Chúa là Tình Yêu
(Lc 19, 1-10)
Thiên Chúa là Đấng nhân hậu từ bì, Ngài là Tình Yêu, Ngài đã tạo dựng vũ trụ muôn loài muôn vật trong tình yêu, đặc biệt là con người. Ngài đã sáng tạo giống hình ảnh mình, truyền khí sống khi hà hơi của chính mình cho con người được sống. Nhưng rồi con người sa vòng tội lỗi, Thiên Chúa không đành để mặc con người. Ngài không vui gì khi con phải bị diệt vong. Ngài đã cứu chuộc con người bằng một tình yêu vấn vương tạo dựng. Ngài không loại trừ ai hết, người nghèo cũng như người giầu. Thiên Chúa thấy nơi mỗi người một linh hồn cần cứu vớt.
Thiên Chúa yêu thương hết mọi loài
Những lời của tác giả sách khôn Ngoan sau đây đã minh chứng điều trên khi viết: “Chúa thương xót mọi loài, vì Chúa có thể tác tạo mọi sự, và nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi loài người để họ ăn năn sám hối. Chúa yêu thương mọi tạo vật, và không ghét bỏ bất cứ vật gì Chúa đã tác thành: vì nếu Chúa ghét bỏ một vật gì, thì Người đâu có tác tạo nó.
Nếu Chúa không ưng, thì làm sao một vật có thể tồn tại được? Hoặc vật gì Chúa không kêu gọi, thì làm sao nó duy trì được? Nhưng Chúa dung thứ hết mọi loài: vì chúng thuộc về Chúa” (Kn 11, 23 - 12, 2 (Hl 11, 22 - 12, 1).
Con cái Isael vui khi thấy Môisen giết một người Ai Cập, nhưng lại sốt ruột trược sự trầm trễ trừng phạt vua Pharaô và người Ai Cập của Thiên Chúa. Họ hỏi nhau: Sao Thiên Chúa chậm chạp như vậy chứ? Tại sao không dùng các biện pháp mạnh và quyết liệt đối với Pharaô mà còn nương tay với dân Ai Cập ? Chúa của Môsê dường như không dứt khoát đủ? Sao Người không cho quyền Môsê làm những dấu lạ điềm thiêng mau lẹ đi?
Thiên Chúa là Đấng yêu thương, Ngài dựng lên mọi sự vì yêu mến. Chính tình thương của Ngài ban cho mọi loài được hiện hữu và bảo tồn mọi loài trong hiện hữu... Không gì xuất hiện và tồn tại được nếu Ngài không muốn và không thương. Thế nên, kẻ dữ còn đó là vì tình thương của Thiên Chúa. Ngài không muốn ghét bỏ những gì Ngài đã tạo ra. Ngài yêu sự sống chứ không thích sự chết. Làm cho mọi vật sống là bản tính tự nhiên của Thiên Chúa. Còn tiêu diệt vật nào là việc Ngài chẳng thích. Bởi vậy, thái độ của Ngài có vẻ thong thả. Ngài muốn sửa dạy mọi kẻ sa ngã để chúng trở lại mà được sống. Không phải Thiên Chúa yếu thế. Nhưng chính vì toàn năng phép tắc mà Thiên Chúa yêu thương hết mọi loài.
Vì yêu thương nên đến tìm kiếm điều đã mất
Chúa Giêsu là hiện thân của Thiên Chúa Tình Yêu và hay tha thứ, muốn cứu độ hết thày mọi người. Người là ơn cứu độ Thiên Chúa gửi đến cho loài người. Người thực hiện những điều mà sách Khôn Ngoan đã viết. Tác giả sách này chỉ biết rằng: Thiên Chúa vì toàn năng và nhân ái sẽ làm cho tội nhân trở lại. Nhưng thế nào và nhờ ai, thì chúng ta phải chờ đến khi thấy Ðức Giêsu xuất hiện. “Hôm nay nhà này được ơn cứu độ, bởi người này cũng là con cái Abraham. Vì chưng Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất” (Lc 19, 9-10).
Chúa Giêsu : “Đến tìm kiếm và cứu chữa những gì đã hư mất” (Lc 19,10), chứ không phải là “kẻ bị mất”. Đây không phải là Giakêu đã mất. Khi cô lập với anh em mình, ông đã mất niềm hy vọng tìm thấy Thiên Chúa. Giakêu có nghĩa là “Chúa nhớ lại”. Thiên Chúa nhớ đến kẻ yếu người nghèo, với lòng thương xót. Chúa Giêsu mang lại cho ông niềm hy vọng khi nói với ông : “Giakêu, hãy xuống mau” (Lc 19,5).
Chúa thương xót mọi loài, và yêu thương mọi tạo vật (x.Kn 11,21-26). Thương xót đến độ “nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi loài người …không ghét bỏ bất cứ vật gì Chúa tác thành” (Kn 11, 23). Lòng thương xót ấy được cụ thể hóa nơi hành động của Chúa Giêsu đối với tội nhân và những người cùng khổ, Ðấng đã khẳng định rằng Người đến không phải để kêu gọi những người công chính, nhưng để kêu gọi những người tội lỗi (x. Lc 5,32). Trình thuật về cuộc hoán cải của ông Giakêu trong phụng vụ Chúa Nhật hôm nay là một bằng chứng (x. Lc 19, 1-10).
Ðã đành, Giakêu cũng có công... ông đã muốn xem thấy Chúa và đã trèo lên cây cao, và nhất là ông đã thành tâm trở lại. Nhưng nếu Chúa đã không nhìn và gọi ông, nếu Người không đoái ngụ lại nhà ông, thì đã chẳng có câu chuyện hôm nay. Tất cả đều do Chúa, nhờ lòng thương của Người và bởi sáng kiến của Người. Ðó mới thật là ý nghĩa.
Nhìn nhau với cặp mắt của Thiên Chúa
Thiên Chúa nhìn con người với cái nhìn tình yêu, phủ lấp muôn vàn tội lỗi và thành kiến. Ngài nhìn con người không dừng lại sự ác đã qua, nhưng nhìn thấy điều thiện tương lai; Thiên Chúa không dừng lại ở những gì bên ngoài, nhưng nhìn thấu tận con tim. Thiên Chúa không bị chặn đứng vì tội lỗi chúng ta, nhưng Ngài vượt thắng tội lỗi nhờ tình thương và làm cho chúng ta tưởng nhớ điều thiện. Thiên Chúa là Cha đang làm như vậy, và cả Chúa Giêsu cũng thế. Không có người nào không có điều gì là tốt, Ðó là điều mà Thiên Chúa ngắm nhìn.
Xin Ðức Trinh Nữ Maria giúp chúng ta nhìn thấy điều tốt nơi những người chúng ta gặp mỗi ngày, để tất cả chúng ta được khích lệ làm trổi lên hình ảnh mà Thiên Chúa đã in vào tâm hồn họ. Như thế chúng ta có thể vui mừng vì những điều lạ lùng của Thiên Chúa là Chúa chúng ta.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
================ Suy niệm 5 Khơi lên mầm tốt Lc 19, 1 - 10
Khi đi lên miền đồi núi, thỉnh thoảng chúng ta gặp thấy một vài cây nhỏ bị kẹt giữa hai tảng đá lớn hai bên. Vì bị chèn ép như vậy nên thân cây èo uột, khẳng khiu, còi cọc, không thể vươn lên cao lớn mạnh mẽ như những cây khác chung quanh.
Nhưng nếu có ai đó lật hai khối đá đang chèn ép ra, để cho cây được thong dong thì nó sẽ vươn lên cao lớn không thua kém những cổ thụ chung quanh.
Con người chúng ta cũng có thể lâm vào hoàn cảnh tương tự. Khi gặp phải những áp lực của lòng tham, của ích kỷ, lạc thú và nhiều thứ đam mê xấu xa khác đè nặng lên cuộc đời mình, tựa như những khối đá chèn ép những cây non, chúng ta sẽ bị “lùn” về nhân cách, chậm phát triển về đạo đức, rất khó vươn lên thành người cao cả.
Nếu có sự trợ giúp nào đó, tháo gỡ những áp lực xấu chèn ép, đè nén đời mình, người ta sẽ vươn lên thành người cao đẹp.
Trường hợp Da-kêu cũng thế. Lòng ham mê tiền bạc, địa vị, sự giàu sang phú quý tạo nên những áp lực đè nặng lên đời ông, dìm ông xuống, làm cho ông bị “lùn” về nhân cách, trở nên thấp kém trước mặt người đời.
Thế rồi, một biến cố bất ngờ xảy đến làm xoay chuyển cuộc đời ông.
Hôm ấy, Chúa Giê-su đi ngang qua Giê-ri-khô, Da-kêu tìm cách tiếp cận Ngài, nhìn Ngài tận mắt. Vì thấp lùn mà dân chúng bao quanh Chúa thì đông, nên ông chạy lên phía trước, leo lên một cây sung bên đường, vì Chúa Giê-su sắp đi ngang qua đó, để có thể nhìn thấy Ngài cách tường tận.
Thế rồi, khi Chúa Giê-su đi ngang, Ngài giơ tay vẫy chào Gia-kêu cách thân mật và ngỏ ý đến trọ nhà ông. Da-kêu vô cùng vui sướng. Ông vội vàng tụt xuống, hăm hở đón tiếp Chúa tại nhà mình.
Thế rồi nhờ tác động của Chúa Giê-su, những “khối đá nặng nề” đè bẹp cuộc đời Da-kêu được lật ra. Da-kêu như cây còi cọc lâu ngày vì lòng ham mê tiền bạc, chức quyền địa vị… được Chúa Giê-su giải thoát và được thong dong, nên mầm mống tốt trong ông có điều kiện vươn lên mạnh mẽ.
Ông thưa cùng Chúa Giê-su: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi hiến cho người nghèo!”
Dám đem phân nửa gia tài trao ban cho người khác là một nghĩa cử rất cao đẹp.
Da-kêu tiếp: “và nếu tôi có làm thiệt hại ai điều gì, tôi xin đền gấp bốn.”
Đây thật là một hành động tuyệt vời!
Thế là từ một Da-kêu tham lam, ky cóp, ích kỷ… giờ đây ông trở thành một người có phẩm chất tốt lành, cao đẹp.
Trong mỗi con người, dù bên ngoài xem ra xấu xa, tội lỗi đến đâu đi nữa, cũng có nhiều mầm mống tốt tiềm ẩn bên trong. Sở dĩ những mầm mống ấy không phát triển mạnh mẽ như nơi những người tốt lành thánh thiện được, là vì nó đang bị đè bẹp, chèn ép bởi những đam mê tội lỗi, bởi thói hư tật xấu.
Vậy thì điều quan trọng là chúng ta cần rà soát nội tâm, xem những “tảng đá” nào, những áp lực nào đang chèn ép, đang đè nặng lên đời mình, khiến cho chúng ta trở nên “lùn” về nhân cách, thấp kém về mặt đạo đức?
Rồi, chúng ta hãy tìm cách tháo gỡ những áp lực đó nơi bản thân mình, như Chúa Giê-su đã làm cho Da-kêu, để giúp cho những mầm mống tốt đẹp trong tâm hồn chúng ta được phát triển tốt đẹp.
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa yêu thương người có tội và tìm mọi cách giải thoát họ khỏi gông cùm tội lỗi. Xin giúp chúng con rà soát tâm hồn mỗi ngày, để thấy rõ những áp lực nào đang khống chế cuộc đời khiến chúng con không thể sống đẹp lòng Chúa và giúp chúng con tháo gỡ những áp lực đó để đời sống đạo đức và nhân phẩm của chúng con được lớn lên. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
================
Suy niệm 6
TÌM KIẾM và CỨU CHỮA, chứ chẳng phải BỎ QUÊN và HUỶ DIỆT
Truyện kể rằng một cha xứ nọ nằm mơ, thấy Đức Giê-su vi hành đến thăm giáo dân đang tề tụ đông đảo trong nhà thờ mà cha quản nhiệm. Sau khi thăm, Đức Giê-su ra về với nết hân hoan hớn hở vui tươi trên khuôn mặt Ngài. Thấy thế, cha liền chạy theo hỏi Đức Giê-su điều gì khiến Ngài như vậy?
Đáp lại, Chúa nói: “Rất nhiều giáo dân của cha nói những lời hết sức đẹp ý Ta”. Nghe vậy, cha xứ càng hiếu kỳ muốn biết, bèn hỏi tiếp: “Thưa Chúa Giê-su, đó là những lời nào vậy ạ, lời tán tụng chúc khen Ngài?”
- Không phải.
- Vậy là những lời tạ ơn tri ân Chúa phải không ạ?
- Chưa đúng.
Chưa chịu dừng lại, cha xứ tiếp tục hỏi: “Vậy là những lời họ cầu xin Chúa ban?” Đức Giê-su lắc đầu, bảo: “Cha đoán sai cả rồi.Họ đã nói với Ta rằng:‘Lạy Chúa xin tha thứ tội lỗi chúng con’”.
Thật vậy, Thiên Chúa chúng ta là Đấng nhân hậu, từ bi, đầy lòng lân tuất. Ngài sai Con Một xuống trần gian, hầu để TÌM KIẾM và CỨU CHỮA, chứ chẳng phải để BỎ QUÊN và HUỶ DIỆT con người, nhất là những người lầm lạc, tội lỗi và bất chính, bất công. Sách Khôn Ngoan khẳng định rõ ràng: "Chúa thương xót mọi loài, vì Chúa có thể tác tạo mọi sự, và nhắm mắt làm ngơ trước tội lỗi loài người để họ ăn năn sám hối” (Kn 11, 23). Chúa chẳng bao giờ ghét bỏ bất cứ vật gì Ngài đã tác thành, vì chưng “nếu Chúa ghét bỏ một vật gì, thì Ngài đâu có tác tạo nó” (Kn 11, 25). Và hơn nữa, “Chúa dung thứ hết mọi loài, yêu thương các linh hồn, vì chúng thuộc về Ngài” (x. Kn 11, 26), chứ họ chẳng phải vật sở hữu, hay đứa con nuôi nào.
Lòng bao dung ra đi TÌM KIẾM và CỨU CHỮA của Thiên Chúa được biểu lộ một cách trọn vẹn nơi ÁNH NHÌN và LỜI NÓI của Đức Giê-su Ki-tô trong trình thuật Tin Mừng hôm nay: “Khi vừa đến nơi, Chúa Giê-su nhìn lên và trông thấy ông ấy (Gia-kêu), nên Ngài bảo ông rằng: ‘Hỡi Gia-kêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải lưu lại tại nhà ngươi’” (Lc 19, 5). Cũng nên biết rằng: danh xưng ‘Gia-kêu’ từ nguyên ngữ Do Thái ‘Zakkai’ (x. Nkm 7,14; Er 2,9) và được La-tin hoá thành ‘Zacchaeus’ nghĩa là “sạch, vô tội, người thanh liêm”. Tuy nhiên, nghề nghiệp, lối sống của ông lại ngược với danh xưng! Ông không đơn thuần là nhân viên thu thuế, mà là “thủ lãnh người thu thuế, và rất giàu có” (x. Lc 19, 2), chuyên ăn chặn ăn bớt, tiếp tay đế quốc La-Mã bóc lột những người đồng bào, đồng hương. Ông ‘thấp’ về vóc dáng, nhưng ‘cao’ trong địa vị xã hội! Ông ta ‘giàu có’ về vật chất, nhưng lại ‘nghèo nàn’ trong mối tương quan, vì chẳng ai làm bạn với ông, và cũng chẳng ai chịu ‘ngước nhìn’ hay ‘nể trọng’ ông cả. Thông thường, những ai vị vọng, có chức tước quyền uy thì ai ai cũng phải ngước nhìn họ, hoặc họ nhìn xuống người khác. Nhưng đối với Gia-kêu thì ngược lại: có chức tước, địa vị cao sang trong xã hội, nhưng ông toàn ngước nhìn người khác, hoặc người khác cúi xuống nhìn ông vì “ông thấp bé” (x. Lc 19, 3). Thế nhưng, ông ước muốn thấy Đức Giê-su (có lẽ chỉ vì hiếu kỳ muốn biết thôi!) từ phía trên cao của cây sung, nhưng chuyện xảy ra vượt xa sự trông mong của Gia-kêu, vượt lên cả lòng đợi chờ của ông: “Vừa đến nơi (chỗ cây sung mà ông treo mình bên trên), Chúa Giê-su nhìn lên và trông thấy ông ấy, nên Ngài bảo ông rằng: ‘Hỡi Gia-kêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải lưu lại tại nhà ngươi’”(x. Lc 19, 5). Còn gì sướng vui hơn khi không những nhìn thấy, mà còn được Chúa ghé thăm nhà! Chính nhờ ÁNH NHÌN yêu thương và LỜI NÓI mang lại ơn cứu độ của Đức Giê-su, mà cuộc đời của Gia-kêu được TÌM THẤY và được CỨU CHỮA, trở về sống đúng với danh xưng của ông “người thanh liêm”. Nhờ ÁNH NHÌN và LỜI NÓI của Đức Giê-su, mà Gia-kêu hoàn toàn được thay đổi từ một ‘thủ lãnh người thu thuế’ bóc lột, trở thành ‘người biết san sẻ, cho đi’; và được hoán cải từ ‘một người tội lỗi’ thành ‘người biết-nhận-đền tội’: “Ông Gia-kêu đứng lên thưa cùng Chúa rằng: ‘Lạy Ngài, tôi xin bố thí nửa phần của cải tôi cho kẻ khó, và nếu tôi có làm thiệt hại cho ai điều gì, tôi xin đền gấp bốn’” (Lc 19, 8). Quả thật, “giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối” (x. Lc 15, 7.10); và đúng như Chúa Giê-su bảo với Gia-kêu sau khi ông tuyên bố đổi đời: “Hôm nay nhà này được ơn cứu độ, bởi người này cũng là con cái Ab-ra-ham. Vì chưng Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất” (x. Lc 19, 9-10).
Sau cùng, tâm hồn-thái độ-lối sống-tinh thần TÌM KIẾM và CỨU CHỮA sẽ cải hoá con người, hơn là tư tưởng-đường lối BỎ QUÊN và HUỶ DIỆT. Để kết thúc bài chia sẻ, xin mạn phép mượn câu chuyện trong dòng văn thơ Thiền định gửi đến quý ông bà và anh chị em như sau: Ở một làng nọ tại Nhật thời xa xưa, bộ môn Thiền định rất ư phổ biến, và thu hút hầu hết mọi người dân. Trong số đệ tử đang theo học Thiền định, dưới sự hướng dẫn chu đáo của thiền sư Sen-gai, một chàng thanh niêncó thói quen thường xuyên thức dậy ban đêm, vượt tường ra thị trấn đông đức để dạo mát, cùng vui chơi cho thỏa thích.Một đêm nọ, thầy Sen-gai đi kiểm tra phòng ngủ, thấy vắng mặt một đệ tử và cũng từ phòng đó phát hiện ra chiếc ghế đẩu cao mà anh ta thường dùng để leo qua tường. Tức thì, thầy Sen-gai bèn dời chiếc ghế đi chỗ khác và đứng thay vào chỗ đó. Sau khi rong chơi trở về, anh chàng không hề biết thầy Sen-gai đã thay vào chỗ chiếc ghế. Như mọi hôm, anh ta làm theo quán tính đặt chân lên ghế mà lúc này là chiếc đầu bóng loáng của thầy và nhảy xuống đất. Vừa tiếp đất xong, anh liền nhận ra thầy mình, rồi hoảng hốt run sợ, nhưng thầy Sen-gai nhẹ nhàng bảo:– Áo con ướt đẫm vì sướng sớm rồi, mau đi thay áo chứ cảm lạnh đấy?
Kể từ đó trở về sau, người đệ tử ấy chẳng bao giờ dám bỏ ra ngoài ban đêm nữa. Anh ngày càng chuyên tâm học tập và trở thành người đệ tử mẫu mực của thầy Sen-gai.
Lm. Xuân Hy Vọng
================
Suy niệm 7
Tìm Và Cứu
Kn 11,22-12,2; 2Tx 1,11-2,2; Lc 19, 1-10 “Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giêsu là ai, nhưng không được, vì dân chúng thì đông, mà ông ta lại lùn. Ông liền chạy tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giêsu, vì Người sắp đi qua đó”. (Lc 19,3-4).
Thật là hay! một người đứng đầu những người thu thuế giàu sụ, là đại gia quyền bính, lại nảy sinh một sáng kiến, hành động theo cách của trẻ con: leo vắt vẻo trên cây sung để “xem” ông Giêsu đi qua, mà không sợ sệt xấu hổ gì. Chắc ông từng nghe về một ông Giêsu có một không hai, có lần đã “dụ” ngay được anh Lêvi đồng nghiệp thu thuế của ông đổi nghề đi theo Ngài nữa. Háo hức tò mò ông muốn “leo lên”, lén xem một lần cho biết, cũng vì lòng khao khát thúc đẩy, một ước muốn tìm gặp. Không ngờ khi Đức Giêsu đi ngang qua, vì thấu biết mọi sự, Người bỗng nhìn lên và tuyên bố: “Này ông Dakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!” (Lc 19, 5b). Sung sướng biết bao! Đức Giêsu đáp trả vượt xa mong ước của ông. Một lần cho tất cả, ông đã “gặp” Ngài và được biến đổi hoàn toàn, trở thành một Dakêu khác.
Ngày nay nếu tôi không có lòng khát khao ước muốn để tìm gặp gỡ Chúa, nằm lì không chịu tìm cách “leo lên” như ông, sẽ chẳng bao giờ gặp được Ngài. Nhưng nếu mỗi ngày tôi chịu tìm cách để tách riêng khỏi đám đông ồn ào, đi vào cõi riêng tư với Chúa, “leo lên” Nhà Tạm, đến với Bí tích hay trong thanh vắng của tâm hồn với lòng khao khát, sẽ gặp Đấng là Tình Yêu. Trong Ngài tôi sẽ được biến đổi cách lạ thường.
“Ông Dakêu đứng đó thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.” (Lc 19, 8). Gặp được Chúa, ông được ơn sám hối làm đổi mới cuộc đời, lòng quảng đại của ông cũng dâng cao.
Nhờ ánh mắt nhân từ của Chúa, luôn “nhìn lên” chứ không nhìn xuống nét xấu của con người tội lỗi, Người luôn “tìm và cứu những gì đã mất”, ông Dakêu từ một trùm thuế khét tiếng trở thành mẫu gương quảng đại yêu thương người nghèo đáng nể (với nửa tài sản). Luật buộc đền trả tùy theo mức thiệt hại gây ra, ở đây ông sẵn lòng đền gấp bốn, thật đáng kính nể.
Ánh mắt nhân từ, bao dung của Chúa được sách Khôn ngoan trong bài đọc I khẳng định: “Nhưng Chúa thương xót hết mọi người, vì Chúa làm được hết mọi sự. Chúa nhắm mắt làm ngơ, không nhìn đến tội lỗi loài người, để họ còn ăn năn hối cải... Lạy Chúa tể là Đấng yêu sự sống, Chúa xử khoan dung với mọi loài. Vì mọi loài đều là của Chúa”. (Kn 11,23.26).
Chúa ơi! Chúa tìm con hơn con tìm Chúa. Nhưng nhiều khi đời con lại ẩn nấp trốn tránh, có khi mặc cảm tội lỗi mà sợ hãi vị thẩm phán khắt khe. Có khi con muốn sống thoải mái với con người tự nhiên nên sợ “gặp” Chúa, hoặc an tâm vì mình vẫn ngon lành! Xin Chúa nhìn và gọi con xuống như Dakêu, để trong Người, đời con được đổi mới sang trang và sinh hoa trái tốt lành. Amen.
Én Nhỏ