
Suy niệm 1: Hãy ra đi gieo niềm hy vọng
(Is 1, 1-5; 1 Tm 2, 4 – 6; Lc 24,44-53)
Hôm nay, 19 tháng 10, toàn thể Hội Thánh cử hành Thánh lễ cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo. Sứ mạng này không phải là điều mới mẻ, nhưng ngày càng trở nên cấp bách, vì Giáo hội tự bản chất là truyền giáo.
Giáo hội hiện hữu để truyền giáo
Ngay từ bốn sách Tin Mừng, sứ vụ truyền giáo đã được khẳng định. Đức Giê-su Phục sinh nói với các Tông đồ: “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em” (Ga 20,21). Như thế, chính Chúa Con tiếp tục sai Giáo hội lên đường đến tận cùng trái đất, mang ơn cứu độ của Thiên Chúa cho mọi người.
Thánh Giáo hoàng Phao-lô VI viết: “Giáo hội hiện hữu để truyền giáo, để giảng dạy, hòa giải tội nhân với Thiên Chúa, và duy trì hy lễ của Đức Ki-tô trong Thánh lễ.”
Thánh Giáo hoàng Gio-an Phao-lô II khẳng định: “Sứ mạng của Giáo hội kéo dài sứ mạng của Chúa Ki-tô. Giáo hội rao giảng Tình Phụ Tử của Thiên Chúa bằng lời nói và bằng chứng tá đời sống.”
Đức cố Giáo hoàng Bê-nê-đíc-tô XVI cũng nhấn mạnh: “Sứ vụ truyền giáo là bổn phận của toàn thể Giáo hội, vốn tự bản chất là thừa sai” (x. Ad gentes, số 2).
Đức Lê-ô XIV tha thiết kêu gọi mọi giáo xứ Công giáo trên thế giới hãy tích cực tham gia Ngày Thế giới Truyền giáo… bằng lời cầu nguyện, lòng quảng đại góp phần loan báo Tin Mừng, nâng đỡ các chương trình mục vụ và giáo lý, xây dựng các nhà thờ mới, đồng thời chăm sóc những nhu cầu về y tế và giáo dục của anh chị em chúng ta nơi các vùng truyền giáo”. Ngài thúc giục mọi người trở thành ‘những nhà truyền giáo của hy vọng giữa các dân tộc’ …mang Đức Ki-tô, Niềm Hy vọng của chúng ta, đến tận cùng trái đất”.
Gieo niềm hy vọng giữa thế giới khủng hoảng
Thế giới hôm nay đang chìm trong nhiều “bóng tối” chiến tranh, hận thù, bất công, cô đơn và khủng hoảng niềm tin. Con người khao khát ánh sáng, nhưng lại bị bao vây bởi ánh sáng giả tạo của chủ nghĩa hưởng thụ và vô cảm. Trong hoàn cảnh ấy, lời ngôn sứ I-sai-a vẫn vang lên: “Hãy đứng lên, bừng sáng lên!” (Is 60,1).
Hội Thánh không thể chờ đợi hoàn cảnh thuận lợi mới loan báo Tin Mừng. Nếu ta im lặng, thế giới sẽ thiếu đi niềm hy vọng.
Thư chung của Hội đồng Giám mục Việt Nam năm 2025 khẳng định: “Mỗi Ki-tô hữu là một môn đệ thừa sai.” Trích lời Đức Giê-su: “Anh em là ánh sáng thế gian… không ai thắp đèn rồi để dưới thùng, nhưng đặt trên giá để soi sáng cho mọi người trong nhà” (Mt 5,14-15). Ánh sáng ấy không tồn tại cho chính mình, nhưng để chiếu soi cho thế giới.
Truyền giáo không chỉ là công việc của một số người được sai đi, mà là bổn phận của mọi người đã lãnh nhận Bí tích Rửa tội. Mỗi Ki-tô hữu được mời gọi làm “ngọn đèn hy vọng” giữa đời, bằng lời nói, hành động, và lòng thương xót trong gia đình, nơi làm việc, hay trường học.
Nếu ta thật sự tin Đức Ki-tô là Ánh Sáng cứu độ, ta không thể giữ ánh sáng ấy cho riêng mình.
Tham gia vào mùa truyền giáo mới
Thiên Chúa luôn mời gọi con người cộng tác vào sứ mạng của Người. Sứ điệp sai đi của Chúa Giê-su vẫn vang vọng hôm nay: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.”
Chủ đề Ngày Truyền Giáo Thế Giới năm 2025: “Mang hy vọng trong một thế giới khủng hoảng” nhắc chúng ta rằng truyền giáo không chỉ là rao giảng, mà là mang niềm hy vọng và sự chữa lành đến với thế giới bị tổn thương.
Đức cố Giáo hoàng Phan-xi-cô mời gọi: “Tôi nhấn mạnh đến tính hiệp hành truyền giáo của Giáo hội, khuyến khích mọi người – từ trẻ em, thanh thiếu niên đến người cao tuổi – tích cực tham gia sứ mạng loan báo Tin Mừng bằng chứng tá đời sống, lời cầu nguyện, hy sinh và lòng quảng đại.”
Truyền giáo không chỉ bằng lời nói, nhưng bằng đời sống yêu thương và phục vụ. Mỗi người, dù ở đâu, đều có thể góp phần qua việc cầu nguyện, hỗ trợ vật chất, hay đơn giản là sống đức tin cách trung thực.
Trong buổi gặp gỡ các phong trào Công giáo tại quảng trường Thánh Phê-rô, Đức Lê-ô XIV nhấn mạnh: truyền giáo trước hết là cầu nguyện vì cầu nguyện chính là hành động truyền giáo đầu tiên. Sau đó là loan báo Tin Mừng cho một thế giới bị thương tổn, không loại trừ ai, để mang Chúa, Đấng là Hy vọng đến với thế giới thất vọng.
Theo Đức Lê-ô, con đường truyền giáo chính là con đường của các Mối Phúc khiêm tốn, hiền lành, xót thương, và xây dựng hòa bình. Người truyền giáo không cần quyền lực hay chiến lược thế gian, vì truyền giáo luôn là công việc của Thiên Chúa.
Chúa không đòi chúng ta làm những điều vĩ đại, nhưng mời gọi ra đi với trái tim bừng cháy niềm tin và hy vọng, để thế giới nhận ra khuôn mặt yêu thương của Người.
Thế giới hôm nay đang khát niềm hy vọng. Giáo hội và từng người Ki-tô hữu được mời gọi trở nên người gieo hy vọng, gieo ánh sáng Tin Mừng vào lòng nhân loại.
Truyền giáo không chỉ là công việc của linh mục, tu sĩ hay nhà truyền giáo chuyên nghiệp, mà là sứ mạng của mỗi người tin. Dù bằng một lời cầu nguyện nhỏ bé, một hành động yêu thương âm thầm, hay một đóng góp khiêm tốn, tất cả đều có giá trị vô cùng trước mặt Chúa.
Vì thế, chúng ta cùng thưa với Người: “Lạy Chúa, này con đây, xin sai con đi.”
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ
=========================
Suy niệm 2: Làm Cho Muôn Dân Trở Thành Môn Đệ (Mt 28,16-20)
Điểm hẹn cuối cùng của Đức Giêsu với mười một môn đệ tại một ngọn núi thuộc miền Galilê, ngọn núi Người đã truyền cho các ông đến đó. Tại sao Người hẹn gặp các ông ở Galilê, mà không phải ở đền thờ hay hội đường? Có lẽ Galilê là nơi đặc biệt, nơi xảy ra những biến cố lịch sử cứu độ nhân thế của Người, là một cứ điểm truyền giáo. Đây là miền đất của dân ngoại, thật cần kíp để gieo Tin Mừng. Chính nơi đây Satan đã đưa Người lên để thỏa hiệp với hắn nhưng Người đã chiến thắng. Nên hôm nay trên núi này Đức Giêsu đã công bố với các ông: “Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất” (Mt 28,18). Khởi đầu sứ vụ, nơi đây Thầy đã gọi các môn đệ đầu tiên. Và cuối cùng hôm nay, điểm hẹn này là nơi Thầy trao sứ vụ loan báo Tin Mừng: “Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em” (Mt 28,19.20a).
Suốt ba năm, các ông chỉ đi theo Thầy, trực tiếp cận kề học tập bên Thầy. Giờ đến lúc Thầy không còn trực tiếp dạy dỗ các ông, giờ là lúc các ông phải tự “thực hành thực tế” trong khi Thầy “vắng mặt”. Các ông phải “dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy truyền”. Đây là trọng trách lớn lao và thật khó khăn vất vả, nhất là khi không thuận tiện, trong cái chật hẹp, tối tăm của đời các môn đệ cũng như mỗi chúng con hôm nay. Nhưng một lời hứa chắc chắn kèm theo để an ủi và thúc bách chúng con: “Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt 28, 20b). Đây là lời hứa để chúng con an tâm khi thi hành sứ vụ khó khăn mà cao cả. Chính Thầy sẽ thực hiện những điều lớn lao kỳ diệu nơi con người mỏng giòn yếu đuối của mỗi chúng con. Từ buổi Thiên sứ truyền tin đã loan báo về Đức Giêsu: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Mt 1,23). Vâng, Đấng Emmanuel vẫn luôn hiện diện, đồng hành, ở cùng các môn đệ và những người nhiệt tâm loan báo Tin Mừng trong mọi nơi mọi lúc. Chúa luôn ở cùng chúng con trên bước đường loan báo, trải dài cho đến ngày tận thế.
Chúa ơi! trước khi về trời Chúa đã trao cho chúng con sứ vụ “làm cho muôn dân trở thành môn đệ” của Chúa. Lạy Chúa! sức chúng yếu lắm, lòng người đời thì cứng cỏi, nhưng chúng con tin Chúa sẽ ở cùng và ở với chúng con trong mọi nơi mọi lúc. Để dù khó khăn hay gian nguy, chính Chúa sẽ thực hiện những điều kỳ diệu trong con người hèn mọn yếu đuối chúng con, cho muôn dân nhận biết Chúa và đi theo Ngài. Amen.
Én Nhỏ
==========================
Suy niệm 3: “HÃY ĐI…”
Chúa Nhật truyền giáo: Mt 28, 16-20
Mười một môn đệ lên núi để gặp Đấng Phục Sinh. Họ đã ở bên Thầy, nghe lời Thầy, bước theo Thầy và hy vọng vào Thầy, nhưng Tin Mừng kể: “Khi thấy Người, họ bái lạy, nhưng có mấy người còn hoài nghi.” Điều này rất nhân bản: ngay khi đối diện với Chúa phục sinh, con người vẫn có hoài nghi, do yếu đuối, do quá khứ, do ký ức đau thương, do những điều chưa hiểu rõ. Nhưng chính trong sự giao động ấy, Chúa vẫn tiếp cận, vẫn đón nhận, và hơn nữa trao ban sứ vụ. Đó là phong cách của Thiên Chúa: không đợi ta hoàn thiện rồi mới sai đi, nhưng sai ta đi để ta dần trở nên hoàn thiện.
Khung cảnh ấy cũng là hình ảnh của Hội Thánh hôm nay: có những người bái lạy Chúa, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc; có những người khát khao gặp Chúa, nhưng còn ngần ngại tiến bước; và có khi chính ta cũng là người đang sống ơ hờ và nghi ngờ.
“Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất”. Điều này có nghĩa: Sứ vụ truyền giáo không khởi đi từ sức riêng con người, mà từ quyền năng của Đấng Phục Sinh. Người là trung tâm và là chủ thể của mọi công cuộc loan báo Tin Mừng. Chúng ta chỉ là khí cụ, là người được sai đi. Chính Chúa hành động trong ta và qua ta.
Ta không quảng cáo “tôn giáo của mình”, không đem ý kiến riêng hay hệ thống đạo lý đến để tranh luận, mà đem tình yêu của Thiên Chúa đến để chạm vào những con tim đang khát khao sự thật, đang bị tổn thương, đang cần được yêu thương. Người truyền giáo đích thực không áp đặt, nhưng lắng nghe; không lên án, nhưng cúi xuống; không chỉ nhìn thấy tội lỗi nơi tha nhân, mà nhận ra ‘một mảnh trời’ nơi họ – nơi Thiên Chúa đang ngự trị.
Tiếp theo Đức Giêsu đưa ra lệnh truyền: “Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em”. Ba động từ truyền giáo mà Đức Giêsu nêu lên
- Động từ đầu tiên trong lệnh truyền là “hãy đi”: nghĩa là không ở lại vùng an toàn, không chỉ đón chờ người ta đến với mình, mà là chủ động bước ra: ra khỏi nhà mình, ra khỏi nhà thờ, ra khỏi những khuôn khổ quen thuộc, ra khỏi nỗi sợ bị từ chối hay thất bại, ra khỏi thói quen giữ đạo cho riêng mình.
Đi không chỉ là di chuyển không gian, mà là chuyển động của con tim: bước ra khỏi mình, đến gần anh chị em mình, nhất là những người chưa biết Chúa, những người lạc hướng, những người khô khan, thất vọng. Truyền giáo như thế không phải là thêm một cuộc hành trình địa lý, mà là cuộc xuất hành nội tâm – rời bỏ cái “tôi” để đến với tha nhân bằng trái tim rộng mở.
- Động từ thứ hai trong lệnh truyền “Làm phép rửa”. Truyền giáo không chỉ là “nói về Chúa”, mà là đưa người khác bước vào tương quan sống với Thiên Chúa. Bí tích Rửa Tội là bước đầu của hành trình đức tin – nơi con người được gọi là “con” của Thiên Chúa, và Hội Thánh trở thành “mẹ”. Vì thế, Rửa Tội không phải là điểm đến, mà là điểm khởi hành. Nếu ta chỉ rửa tội cho ai đó mà không đồng hành, không nuôi dưỡng, thì hạt giống đức tin ấy sẽ sớm khô héo.
Người môn đệ thật không chỉ sinh ra qua bí tích, nhưng lớn lên từng ngày qua việc nghe Lời Chúa, tham dự Thánh Thể, sống bác ái và chia sẻ đời sống cộng đoàn. Loan báo Tin Mừng là cùng đi, cùng lớn lên, cùng tin – chứ không phải chỉ “làm phép rửa là xong”.
- Động từ thứ ba trong lệnh truyền là “Dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em”. “Dạy” ở đây không phải là áp đặt từ trên xuống, mà là dạy bằng đời sống, bằng gương sáng, bằng lời chứng âm thầm. Một Giáo Hội truyền giáo là Giáo Hội biết nói bằng ngôn ngữ của tình yêu: tha thứ, phục vụ, hiệp thông.
Mẹ Têrêsa Calcutta từng nói: “Chúng ta không được gọi để thành công, mà để trung thành.” Người môn đệ truyền giáo không phải là người chinh phục, mà là người thắp sáng; không phải người thắng cuộc, mà là người gieo mầm hy vọng.
Cuối bài Tin Mừng Chúa Giêsu đưa ra một lời hứa đầy phấn khởi: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”. Đây là trái tim của Tin Mừng. Chúa Giêsu không chỉ trao lệnh rồi rút lui, nhưng ở lại, đồng hành, nâng đỡ, biến nỗi sợ thành niềm vui, biến cô đơn thành hiệp thông, biến thử thách thành vinh quang.
Biết bao nhà truyền giáo đã sống bằng niềm tin ấy. Thực tế là bao linh mục, tu sĩ, giáo dân Việt Nam đã và đang hy sinh âm thầm giữa vùng sâu, vùng xa, trong tù tội, trong nghèo đói. Họ đi, vì biết rằng Chúa đi trước họ, ở trong họ, và ở cùng họ.
Chúa Nhật Truyền Giáo không chỉ dành cho một vài người được sai đi, mà cho mọi tín hữu. Mỗi người đều là nhà truyền giáo – bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng công việc, bằng sự tử tế, bằng niềm vui và lòng thương xót. Hội Thánh hôm nay cần những người “đi ra”, không phải để làm cho người khác giống mình, mà để giúp họ nhận ra dung mạo của Thiên Chúa – Đấng đã yêu thương họ từ muôn thuở. Chúng ta đã nhận ra điều đó trước họ, nên chúng ta cũng nhận ra sứ mạng duy nhất của đời mình là loan báo Chúa cho mọi người, không bằng sức riêng, nhưng bằng chính tình yêu đã biến đổi chúng ta
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Loan Tin Mừng là nhiệm vụ cấp thiết,
là sứ vụ cuộc đời Ki-tô hữu,
để Chúa đến và làm chủ nhân gian,
mang lại ơn cứu độ cho con người.
Có biết bao con người đang tìm Chúa,
đang khao khát để được nhận biết Ngài,
đang mong muốn được nghe Lời ân phúc,
muốn thấy Chúa qua mỗi người chúng con.
Trước tiên cho chúng con biết nguyện cầu,
để ơn thánh Chúa dần dần thấm sâu,
để có nhiều tâm hồn được nung nấu,
biết đáp lại với tấm lòng quảng đại.
Cho con biết hăm hở và niềm nở,
trong tương quan gặp gỡ với mọi người,
với thái độ chân thành và thương mến,
tạo an vui và liên kết vững bền.
Nhưng đến với mọi người thật không dễ,
vì trong xã hội vô thần và duy vật,
có nhiều điều cách biệt trong tâm tưởng,
với quan niệm và lối sống trái ngược.
Xin cho con cứ nỗ lực dấn thân,
dám đi đến với hết thảy mọi người,
cứ nhiệt tâm ân cần với sứ vụ,
đừng nghi ngờ sợ lo hay phòng thủ,
chỉ sợ con không yêu đủ mà thôi. Amen
Lm. Thái Nguyên
======================
