“Chúa là chốn con nương mình!”; “Anh bán tất cả những gì anh có mà mua thửa ruộng ấy!”.
Oswald Chambers viết, “Ngay phút thức dậy đầu tiên trong ngày, nếu bạn học biết mở cửa đón Chúa Giêsu đi vào, mọi thứ công khai sẽ được đóng dấu sự hiện diện của Ngài! Một ngày hạnh phúc? Một ngày tân khổ? Bạn sẽ hiểu sâu sắc lời Thánh Vịnh, “Chúa là chốn con nương mình!””.
Kính thưa Anh Chị em,
“Chúa là chốn con nương mình!”. Cùng với Tin Mừng, Thánh Vịnh đáp ca hôm nay cho thấy, hành trình cuộc đời mỗi người là hành trình đi tìm một kho báu; nói cách khác, đi tìm một chốn nương thân. Có chốn nương thân tạm bợ; có chốn nương thân vững bền! Và Chúa Kitô là kho báu đáng nương thân nhất, đáng tìm kiếm nhất; bởi lẽ, Ngài là ‘kho báu,
chốn con nương mình!’.
Sự bồn chồn trong trái tim của mỗi người cũng có thể được sánh với một cuộc đi tìm kho báu. Theo những cách khác nhau, tất cả chúng ta đều trải qua những khát khao về một tình yêu vô điều kiện; một bảo đảm hạnh phúc đời này và đời sau; một câu trả lời cho tất cả các nan đề khúc mắc nhất.
Trong Chúa Kitô, món quà Chúa Cha tặng ban, Thiên Chúa đã đến; trong Ngài, Chúa Cha tự hiến cho con người! Vì thế, Chúa Kitô là kho báu lớn nhất của mỗi người. Hãy đào sâu ý thức về sự vĩ đại của món quà tình bạn của Ngài, và củng cố tình bạn này bằng sự cởi mở trước tình yêu của Ngài; và chúng ta sẽ nghiệm ra,
Ngài là ‘kho báu, chốn con nương mình!’. Qua quà tặng Giêsu, chúng ta cảm nghiệm lòng nhân ái tín trung tuyệt đối của Thiên Chúa. Trong lòng thương xót của Chúa Kitô, chúng ta khám phá cuộc sống của mình có giá trị vô hạn trong mắt Thiên Chúa; trong lời dạy dỗ của Chúa Kitô, chúng ta khám phá sự khôn ngoan để xây dựng cuộc sống mình trên nền tảng vững bền; và trong ân sủng Chúa Kitô, chúng ta nhận được sức mạnh để lớn lên trong tình yêu và sự thánh thiện! Kho báu Giêsu là chốnnương thân; nơi đầu tư một tương lai đích thực; nơi mỗi người có thể sống ơn kêu gọi ‘cho sự vĩ đại’ của mình. Vì thế, hãy gác lại mọi mối bận tâm khác để thực sự sở hữu cho được Ngài! Bỏ qua một bên bất cứ điều gì tìm cách mang lại cho chúng ta một cảm giác an toàn giả tạo ngoài Ngài. Vì lẽ, không chỉ là chốn nương
thân, Ngài còn là Đấng biến đổi những ai nương thân nơi Ngài!
Giêrêmia, qua bài đọc thứ nhất hôm nay, cũng nói lên niềm xác tín đó khi coi Thiên Chúa như kho báu, coi Lời Ngài như của ăn, “Lạy Chúa các đạo binh, con lấy lời Chúa làm của ăn”; và Chúa phán, “Họ sẽ giao chiến với con, nhưng không thắng được con, vì Ta ở cùng con để giải thoát và cứu chữa con!”; đúng như lời Thánh Vịnh đáp ca, “Chúa là chốn con nương mình!”.
Đọc lại Augustinô, chúng ta sẽ hiểu thế nào là sức mạnh của sự chữa lành! Ngài viết, “Vết thương của chúng ta rất nghiêm trọng, nhưng vị Thầy Thuốc thì toàn năng. Tôi sẽ tuyệt vọng về vết thương chí mạng của tôi, nếu tôi không tìm thấy một Thầy Thuốc vĩ đại như Ngài!”; và Augustinô kết luận, “Lãng quên Thiên Chúa, có nghĩa là chết; tìm kiếm Thiên Chúa, có nghĩa là tái sinh; ở trong Thiên Chúa, có nghĩa là sống!”; “Con càng khốn khổ, Ngài càng gần con!”.
Anh Chị em,
“Chúa là chốn con nương mình!”; “Con càng khốn khổ, Ngài càng gần con!”. Chúa Giêsu hẳn đã xác tín về Chúa Cha như thế, “Lạy Cha, con phó linh hồn con trong tay Cha!”; ngược lại, Chúa Giêsu càng là kho báu của Cha Ngài, “Đây là Con Ta rất yêu dấu!”. Và “Thiên Chúa đã yêu thế gian, đến nỗi đã ban Con Một!”. Ai sở hữu Giêsu, người ấy sở hữu Thiên Chúa, sở hữu thiên đàng; Augustinô sở hữu Giêsu, ngài được biến đổi, biến đổi trong Thánh Thần. Như vậy, một con tim không hoán cải, một con tim không gì có thể dịch chuyển, là con tim của người đánh mất khả năng cảm nhận mình được yêu; đánh mất khả năng đó, bấy giờ, sẽ là đánh mất một kho tàng! Bạn và tôi, hãy như một Augustinô, một khi tìm được Giêsu, hãy cố ôm chặt Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin cho con ngày càng nghèo đi những gì thuộc về thế gian, và giàu có thêm những gì thuộc về Chúa. Xin biến đổi con; vì Chúa là ‘kho báu, chốn con nương mình!’”, Amen.