Suy niệm 1
“Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”. ---------------------------- Chúa Giêsu được Chúa Cha sai đến trần gian để cứu độ hết thảy mọi người. Ngài đến với dân tộc được tuyển chọn trước, và từ đó đến với mọi dân tộc khác. Người Dothai biết mình được Thiên Chúa chọn, nhưng họ lại đòi hỏi Thiên Chúa chỉ ưu tiên cho họ mà thôi, vì Ngài đã ký kết giáo ước với họ. Chúa Giêsu biết thế và Ngài thực hiện Thánh Ý của Cha Ngài là yêu mến mọi loài thụ tạo và làm cho họ được sống và sống dồi dào hơn..
Vì phải làm nô lệ, người Dothai sống trà trộn với các dân tộc ngoại giáo. Họ hỏi nhau khi trở về quê hương, liệu luật lệ ngoại bang sẽ được áp dụng thế nào? Tiên tri Isaia muốn giải thích cho họ và khuyên họ phải sát nhập trọn vẹn vào cộng đoàn thánh thiện những người tin vào Thiên Chúa đích thực.
Cũng vậy, bài đáp ca Thánh Vịnh mời gọi mọi dân nước hãy ngợi khen Thiên Chúa vì mọi ơn lành Thiên Chúa đã ban cho.
Thánh Phaolô nhận thấy một điều gì đó quá khích trong việc từ chối người Dothai gia nhập Giáo Hội. Ngài khẳng định cánh cửa Nước Thiên Chúa phải mở ra cho hết mọi người.
Và bài Tin mừng hôm nay giúp chúng ta hiểu rõ chi tiết hơn:
Một hôm, Chúa Giêsu đến một miền gần Giudea, nhưng lại là miền của người ngoại giáo. Danh tiếng về Ngài đi trước Ngài. Họ chạy đến xin Ngài đoái thương người nghèo khó và tật nguyền. Và trong đó, có một người đàn bà đến khẩn khoản Ngài.
Tuy nhiên, hình như Chúa ra vẻ thờ ơ và không muốn nghe lời cầu xin của bà này, dù bà rất năn nỷ và hoàn toàn tin tưởng.
Trường hợp này đối với mỗi người chúng ta cũng vậy. Đôi khi chúng ta nghĩ Thiên Chúa chẳng thèm nghe lời chúng ta cầu xin, hay là Ngài điếc? Không, hoàn toàn không! Ngài làm bộ như vậy để thử thách đức tin chúng ta. Ngài chỉ nhận lời chúng ta khi chúng ta biết cách cầu nguyện và phó thác vào Thánh Ý Ngài, là Đấng chỉ muốn điều tốt cho chúng ta thôi.
- Lời cầu xin của người đàn bà Canaan khiêm nhường và tha thiết. Lời cầu nguyện của chúng ta có được như thế không?
- Bà thừa nhận là mình không đáng nhận được gì vì bà nghĩ mình không phải là người Do-thái. Bà còn khiêm nhường đến nỗi ví mình như con chó nhặt rơi những miếng bánh vụn từ bàn ăn rơi xuống. Liệu chúng ta có thái độ khiêm nhường như thế trước mặt Thiên Chúa không? Dù có tuân giữ các giới răn Chúa, chúng ta cũng không đáng nhận được gì. Nếu không có ơn Chúa trợ giúp, chúng ta cũng không thể làm được gì tốt và cả việc loan báo Tin mừng.
- Bà không chán nản trước vẻ lạnh nhạt của Chúa Giêsu. Còn đối với chúng ta, có một số người như muốn trừng phạt Thiên Chúa vì họ kêu xin nhiều quá mà không được Chúa nhận lời. Tuy nhiên, họ không biết rằng chính họ tự phạt họ vì họ đã xa rời Thiên Chúa.
Nhìn chung, nếu muốn cầu nguyện được Chúa nhậm lời, chúng ta phải làm cho lời cầu nguyện của chúng ta giống như lời cầu nguyện của người phụ nữ Canaan.
“Lạy Chúa Giêsu, xin thương xót chúng con!” Đó là một lời cầu nguyện không thể sai lầm mà rất nhiều người muốn gặp gỡ Thiên Chúa thích sử dụng.
Lời cầu nguyện như thế là lời cầu nguyện của một đức tin chiến thắng. Chúa Giêsu không chống lại sự tín thác và đức tin của chúng ta. Câu trả lời rất khiêm tốn của người phụ nữ Canaan ví mình như con chó nhặt rơi những miếng bánh vụn từ bàn ăn rơi xuống, làm đảo lộn trái tim Chúa Giêsu, khiến Chúa phải công bố: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”.
Chúng ta có thể khẳng định rằng đức tin của người phụ nữ Canaan được lớn lên ngang tầm với sự đau khổ do thái độ thờ ơ bên ngoài của Chúa Giêsu đã gây nên cho bà. Để trở thành những siêu sao bóng đá, quần vợt hay là môn thể thao nào đó, người ta phải trải qua những thời kỳ tập luyện rất khắc nghiệt. Cũng vậy, thử thách, mất mát và đau khổ sẽ làm cho Đức tin của chúng ta thêm vững mạnh và chắc chắn, có thể làm cho chúng ta đến gần Thiên Chúa hơn.
Đau khổ là con đường Chúa Giêsu đã đi để lôi kéo chúng ta đến với Ngài. Khi mọi sự đều thuận lợi cho chúng ta, chúng ta thường quên tạ ơn Thiên Chúa. Trong đau khổ, chúng ta biết rằng Chúa Giêsu đã đi trước chúng ta. Nhưng đừng quên rằng ngày thứ sáu tuần thánh không đóng lại mà là mở ra vào ngày Chủ Nhật PHỤC SINH: Chúa Kitô đã chiến thắng thế gian và sự chết chóc.
Đức tin chiến thắng của người phụ nữ Canaan đến từ lòng kiên nhẫn của bà. Liên tục cầu nguyện là dấu chỉ của một đức tin trải qua thử thách. Thoạt khi chúng ta cầu nguyện thì Chúa đã nhận lời chúng ta, dù điều chúng ta xin mãi sau này Chúa mới thực hiện. Thiên Chúa nghe tất cả những lời chúng ta cầu nguyện và Ngài trả lời cách nào tốt hơn cho mỗi người. Biết chờ đợi GIỜ của Thiên Chúa trong bình an và phó thác là một dấu chỉ của đức tin chúng ta không thể sai lầm được.
Lạy Chúa, Đấng đầy tình thương xót, qua thái độ của người phụ nữ Canaan hôm nay, Chúa dạy chúng con phải có thái độ thế nào khi đụng chạm đến con tim Chúa mà không bị Chúa chối từ.
Chúng con biết Chúa có thể làm được tất cả và chúng con đã bước theo Chúa. Nhưng chúng con đang trong cơn khốn cùng, trong kêu ca oán than và trong thất vọng, xin Chúa giúp chúng con!
Lạy Chúa, đôi lúc Chúa không trả lời, Chúa muốn thăm dò chiều sâu đức tin của chúng con. Người phụ nữ Canaan có thể bị thương tổn, bực tức và cảm thấy mình bị bỏ rơi. Nhưng sự khiêm nhường và đức tin của bà mở cánh cửa cho trái tim Chúa và trái tim Chúa rung cảm thương xót bà.
Phần chúng con, xin Chúa ban cho chúng con một đức tin khiêm nhường và bền bỉ! Ước gì đừng bao giờ chúng con thiếu can đảm trước sự thinh lặng của Chúa và chúng con sẽ lớn lên với niềm tin phó thác không ngừng vào tình yêu Chúa. Amen!
Lm. Gioan Đặng Văn Nghĩa
=======================
Suy niệm 2
ĐỨC TIN CẦN ĐƯỢC TÔI LUYỆN QUA THỬ THÁCH
(Is 56, 1.6- 7; Rm 11, 13- 15.29- 32; Mt 15, 21- 28)
Lời tiên báo của tiên tri Giêrêmia thời Cựu Ước: “Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân” (Gr 1,5) và niềm hy vọng mà muôn dân đặt nơi danh Người (x. Mt 12, 21), hôm nay đã được ứng nghiệm qua sự hiện diện của Đức Giêsu.
Bài Tin Mừng hôm nay nhấn mạnh đến ý định cứu độ phổ quát của Đức Giêsu, tức là ơn cứu độ của Ngài không chỉ dành riêng cho dân Israel, mà là cho cả dân ngoại qua hình ảnh người đàn bà góa thành Canaan. Mặt khác, qua sự xuất hiện của bà và niềm tin mà bà đặt nơi Đức Giêsu, Ngài đã khen ngợi đức tin của bà, đồng thời mời gọi chúng ta noi gương bà, vượt qua mọi thử thách để tiến bước trên hành trình theo Chúa.
Trước tiên, chúng ta cùng tìm hiểu về ơn cứu độ phổ quát và đức tin qua hình ảnh người phụ nữ thành Canaan.
1. Ơn cứu độ phổ quát của Đức Giêsu và niềm niềm tin nơi người đàn bà dân ngoại
Khi nói về sứ mạng truyền giáo, chúng ta sẽ khởi đi từ lệnh truyền của Đức Giêsu trước khi về trời: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần” (Mt 28, 18-19); và khi đề cập đến tính phổ quát của ơn cứu độ, chúng ta thấy Đức Giêsu nói: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo" (Mc 16, 15). Rồi trong hành trình loan báo Tin Mừng của chính Đức Giêsu, Ngài đã nhiều lần đích thân đến với dân ngoại như: câu chuyện người đàn bà Samaria bên bờ giếng Giacóp; hay như hôm nay, Ngài tiếp xúc với người đàn bà thành Canaan.
Như vậy, chúng ta hiểu: Thiên Chúa không muốn dành riêng ơn cứu độ cho một dân tộc, một thế hệ, hay một thành phần nào, mà là dành cho hết mọi người. Vì thế, ơn cứu độ được lan tỏa khắp nơi không phân biệt màu da, ngôn ngữ, hay chức vị…
Trình thuật Tin Mừng hôm nay cho thấy, Đức Giêsu rời khỏi nơi mà các Pharisêu và mấy kinh sư chất vấn Ngài về việc các môn đệ không giữ truyền thống của tiền nhân khi ăn uống. Nhưng họ đã bị Đức Giêsu khiển trách vì sự giả hình của họ. Sau đó, Ngài và các môn đệ đi sang thành Tia và Xiđôn.
Dân ở hai vùng này bị coi là dân ngoại. Vào thời điểm đó, dân ngoại bị coi là một lớp người bị Thiên Chúa nguyền rủa và không được cứu độ. Họ bị khinh miệt đến nỗi trong lối suy nghĩ của người Dothái, họ là “lũ chó”. Đây là ngôn ngữ mang tính miệt thị.
Tại sao vậy? Thưa, vì từ xa xưa, người ta vẫn hiểu dân Dothái là dân riêng, được Thiên Chúa ưu tuyển. Các vùng phụ cận khác không thuộc về lãnh thổ Dothái thì đều bị khinh miệt, coi thường và nguyền rủa.
Khi Đức Giêsu dùng từ “chó con” để ám chỉ về người đàn bà, Ngài không có ý miệt thị, nhưng mục đích của Ngài là xem lòng tin của bà như thế nào! Ngài đã thử thách bà tận căn khi nói: "Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con" (Mt 15, 26). Đây là thử thách mang tính quyết định về lòng khiêm nhường.
Nhưng người đàn bà đã không xấu hổ và tủi nhục, ngược lại, bà đã can đảm, mạnh dạn để tuyên xưng niềm tin của mình vào Thiên Chúa qua trung gian Đức Giêsu. Vì thế, bà đã thưa: "Lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống" (Mt 15, 27)
Dù là bị khước từ, miệt thị, nhưng với tình yêu và lòng tin vào quyền năng của Thiên Chúa qua Đức Giêsu, bà đã hoàn toàn khiêm tốn chấp nhận tất cả, kể cả sự ưu tiên cho dân Do Thái và sự miệt thị của dân Do Thái với bà. Chính vì vậy, bà đã được Đức Giêsu khen ngợi và ra tay cứu giúp: "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật" và hẳn nhiên là Chúa phán: "Bà muốn sao thì sẽ được vậy" (x. Mt 15, 28).
Qua biến cố này, chúng ta thấy: trật tự cứu rỗi được tôn trọng, nhưng khi Đức Giêsu đến, Ngài cũng sẽ gây dựng một Israel mới từ những kẻ có lòng tin như vậy. Vì ơn cứu rỗi phải đến với mọi dân trên toàn cõi trái đất.
2. Khám phá sứ điệp Lời Chúa
Sứ Điệp Lời Chúa hôm nay dạy cho chúng ta bài học về sự kiên trì khi gặp thử thách, đồng thời trung thành trong đức tin thì sẽ được Thiên Chúa ân thưởng.
Thật vậy, trong cuộc sống, rất nhiều khi ta bị thất bại. Sự thất bại này có thể đến từ sự thiếu hiểu biết của chúng ta, khiến công việc trở nên thất bại. Nhưng nhiều khi lại đến từ chính Thiên Chúa. Tức là Thiên Chúa để cho chúng ta thất bại và rơi vào tình trạng cùng khốn. Đôi khi những thử thách đó lên đến mức khủng khiếp. Câu chuyện của ông Gióp, tiên tri Hôsê hay của người đàn bà Canaan là một thí dụ.
Tuy nhiên, như người đàn bà trong câu chuyện Tin Mừng hôm nay, dù bị thử thách, bà vẫn nhận ra tình thương của Thiên Chúa với mình, mặc dù bà không xứng.
Thật vậy, Thiên Chúa như người cha, Ngài không bao giờ nỡ để con cái của mình phải đi vào ngõ cụt. Nhưng Ngài muốn chúng ta được sống và sống dồi dào. Tuy nhiên, để được hưởng trọn niềm sung mãn, hạnh phúc... thì đôi khi cần phải có thử thách từ phía người ban ơn và sự cảm nghiệm của người lãnh nhận. Có thế thì món quà của người trao ban mới trở nên cao trọng và người nhận mới trân quý.
Trong đời sống đức tin cũng vậy. Nếu không có thử thách, thì đức tin ấy vẫn chỉ là đức tin trong “giấy khai sinh”, hay nơi “sổ Rửa tội” mà thôi! Nếu quả như vậy, thử hỏi, chúng ta đang sống trong một xã hội với những tiến bộ vượt trội và rất nhiều cạm bẫy, thì liệu đức tin non nớt kia có đủ vững để đối diện với những thực tại của cuộc sống không? Thưa, hẳn là không.
Vì thế, trong đời sống siêu nhiên, đôi khi Chúa phải thử thách để đức tin của chúng ta được lớn lên ngay trong đau khổ, hầu chúng ta mới can đảm, trung thành với niềm tin của mình ngay trong một thế giới đang tìm mọi cách lôi kéo chúng ta xa dần Thiên Chúa và niềm hy vọng của chúng ta đặt để nơi Ngài.
3. Sống sứ điệp Lời Chúa
Sống sứ điệp Lời Chúa là chúng ta sống định luật: vĩnh biệt, chia ly:
Vĩnh biệt – chia ly sự nghi ngờ, kiêu ngạo, tự phụ để kết duyên với lòng mến, cậy trông, trung thành, kiên trì, tín thác nơi Chúa.
Vĩnh biệt – chia ly sự hiếu tri thuần túy, tức là chỉ dùng lý trí để suy luận những chân lý đức tin, thay cho lòng khiêm tốn trong tâm tình của người biết lắng nghe và mau mắn thi hành.
Vĩnh biệt – chia ly sự tự tin quá đáng vào bản thân, đến nỗi ân sủng của Thiên Chúa đến với ta không thể thẩm thấu vào trong tâm hồn được vì chúng ta đã dùng cái “tôi” ích kỷ đậy lại.
Vĩnh biệt – chia ly lối sống đạo hình thức bên ngoài, vụ luật, cứng ngắc để thay vào đó là sống đạo của niềm tin, yêu thương và cảm thông.
Vĩnh biệt – chia ly cung cách coi thường, miệt thị những người kém may mắn, không cùng niềm tin, để thay vào đó là lời cám ơn Thiên Chúa, vì Ngài yêu thương chúng ta vô bờ, đến lượt mình cũng phải sống sự yêu thương như Chúa.
Vĩnh biệt – chia ly thái độ “đèn nhà ai nấy rạng”, chỉ biết sống cho riêng mình, để thay vào đó là tinh thần liên đới và khao khát cho mọi người cũng được hạnh phúc như mình.
Cuối cùng, vĩnh biệt – chia ly sự hờ hững, nông nổi, thiếu sự kiên trì, và thất trung, thành một con người kiên tâm, vượt lên trên những thử thách để đạt được mục đích cuối cùng là Nước Trời.
Như vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta luôn đặt niềm tin tưởng vào Chúa, vì: trong mọi gian nan thử thách, chúng ta luôn tin tưởng rằng Chúa luôn ở bên chúng ta để nâng đỡ, khích lệ mặc dầu chúng ta không trông thấy. Đồng thời, khi đã được Thiên Chúa yêu thương, hẳn chúng ta cũng phải yêu thương mọi người như Chúa đã yêu thương mình.
Mong sao, trong mọi cảnh huống của cuộc đời, chúng ta luôn hướng về Chúa như người mẹ hiền ấp ủ con thơ. Nếu thử thách có đến thì cũng như là người mẹ hiền đang tập cho con bước đi để vững bước tiến vào đời trong tương lai.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban thêm đức tin cho chúng con, để chúng con có thể kiên trung trong mọi thử thách. Amen.
Jos. Vinc. Ngọc Biển
===========================
Suy niệm 3
Một Đức Tin Tuyệt Vời
(Mt 15, 21-28)
Thiên Chúa muốn chúng ta hạnh phúc, Người mang hạnh phúc đến cho chúng ta, người đàn bà xứ Canaan hiểu điều đó đã tìm đến Chúa ! Bà muốn Chúa Giêsu nhìn đến nhu cầu bà xin cho con gái bà. Bà muốn Thiên Chúa thể hiện lòng nhân lành đối với con bà, lời van xin của bà mới đẹp làm sao : "Lạy Ngài là con Vua Đavít, xin thương xót tôi !" (Mt 15, 22) Bà coi Chúa Giêsu là Đấng Messia.
Sự thinh lặng của Chúa Giêsu
Bà xin, Chúa không trả lời, có phải bà bị miệt thị không? Chắc chắn là thế, nhưng bà cứ xin, Chúa phải trả lời : "Thầy chỉ được sai đến cùng chiên lạc nhà Israel" (Mt 15, 24). Câu này thể hiện sự vâng phục của Chúa Giêsu được Cha sai đến cùng dân Israël, và mạc khải cho dân biết về lòng trắc ẩn của Thiên Chúa đối với họ. Lời cầu xin của bà xứ Canaan khó có thế chấp nhận, nhưng bản chất và tình thương của một người mẹ bảo bà cứ xin.
Chúng ta biết, giữa người Do thái và dân ngoại có một bức tường ngăn cách, thánh Phaolô gọi đó là "bức tường hận thù" (x. Eph 2, 14). Chính sự ngăn cách này mà Chúa Giêsu cũng bảo môn đệ đừng đi theo đường của dân ngoại, cầu nguyện "đừng có lải nhải như dân ngoại" (Mt 6, 7). Và nếu ai đó muốn nhục mạ người nào trong dân Israel, thì hãy "đối xứ với họ như dân ngoại " (x. Mt 18, 17), nên không có lạ gì khi môn đệ ngạc nhiên thấy Thầy tiếp chuyện với người phụ nữ xứ Samaria dân ngoại. Thế mới biết người đàn bà xứ Canaan can đảm biết chừng nào, bà đã vượt qua tất cả rào cản về tôn giáo, địa lý, niềm tin, nhất là về thân phận phụ nữ của chính bà. Vì ngay người nữ Do thái còn không được nhắc đến trong lời cầu nguyện, lời chứng của họ không có giá trị pháp lý, không giải quyết được gì ở nơi công cộng, huống hồ là đàn bà dân ngoại.
Chúa Giêsu không đề cập đến những vấn đề trên. Tuy nhiên, bà này vượt qua ranh giới dân ngoại, kêu xin một người Do thái với lòng kính trọng : "Lạy Ngài là con Vua Đavít" (Mt 15, 22). Có lẽ bà đã nghe nói nhiều về Chúa Giêsu, trong lòng bà có điều không biết rõ, phải chăng là hồng ân của Thiên Chúa.
Nhưng bà biết, theo ý kiến của dân chúng, bà có thể xin được điều bà cần nơi Đấng được Thiên Chúa sai đến. Bà liều đến, Chúa Giêsu không chấp nhận, bà nhờ vả các môn đệ, khiến các ông phải thưa với Chúa Giêsu : "Xin Thầy thương để bà ấy về đi, vì bà cứ theo chúng ta mà kêu mãi" (Mt 15, 23). Các ông muốn Chúa nhận lời ngay, Chúa từ chối, bà khăng khăng sấp mình xuống. Chúa bảo bà, "không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó" (Mt 15, 26) để giải thích lý do tại sao Người không thể nhận lời bà xin. Bà đáp rằng, "Vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của chủ rơi xuống" (Mt 15, 27). Lời này đã thuyết phục được Chúa Giêsu, ma quỉ bị trục xuất, con gái bà được giải thoát.
Lời bà van xin không được xét đến, xin mãi bị từ chối, lại còn bị miệt thị như chó. Chúng ta tự hỏi : điều gì đã khiến cho bà dám làm tất cả? Thưa vì yêu. Với tình mẫu tử, bà không đành lòng ngồi nhìn đứa con mình bị ma quỉ hành hạ, bà đi khắp đó đây tìm thầy chạy thuốc, vượt qua cả những nơi bị xem là cấm kỵ. Yêu con, bà chấp nhận tất cả, không những đến với Chúa Giêsu là người Do thái, lại còn tin Chúa có quyền năng thống trị được ma quỉ, tin Chúa có lòng thương xót sẽ ra tay cứu chữa, tin Chúa có trái tim rộng mở để không phân biệt người ngoại, kẻ đạo. Đáng ngưỡng mộ cho một người mẹ.
Giao ước và đức tin
Dù bà đã công nhận kế hoạch của Thiên Chúa, cũng như vai trò cứu thế của Chúa Giêsu được sai đến với nhà Israel, nhưng bà hy vọng rằng sự quan phòng của Thiên Chúa, Đấng Cứu Thế không chỉ liên kết chặt chẽ với Israel, mà còn trải dài đến mọi dân tộc, kể cả dân ngoại, "vì nhà Ta là nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc" (Is 56, 7 ) ; để "hết thảy chư dân hãy ca tụng Ngài" (Tv 66). Bà cũng tin rằng, những rào cản ngăn cách giữa con người một ngày kia sẽ được rỡ bỏ, không còn trở ngại cho việc thi ân giáng phúc của Thiên Chúa. Bà tin, Chúa Giêsu đã được Thiên Chúa sai đến như vị Cứu tinh dân ngoại, bởi bà tin Thiên Chúa đã hành động. Lời thánh Phaolô chứng tỏ điều đó : "Như xưa anh em không tin Thiên Chúa, nhưng nay vì họ cứng lòng tin, nên anh em được thương xót" (Rm 11, 32). Tại Nagiaret, Đức Giêsu đã không thể làm một phép lạ nào vì họ không tin vào Người, bởi vì họ cứng lòng tin. Người đàn bà này bằng đức tin đã đến gần Chúa Giêsu. Bà quả là một người mẹ có lòng tin tuyệt đối vào Thiên Chúa, bà đã được Thiên Chúa xót thương (x. Rm 11, 13-15. 29-32)
Bài học cho chúng ta
Chúng ta học được nhiều điều ở nơi bà xứ Canaan. Thứ nhất, nhờ đức tin, Chúa cho chúng ta được đồng bàn tình thương của Chúa, được trở nên con cái Cha trên trời: "Không còn Do Thái hay Hi lạp; không còn nô lệ hay tự do, không còn nam hay nữ; vì hết thảy anh em là một trong Ðức Kitô Giêsu"(Gal 3, 28). Thánh Gioan nói với chúng ta rằng chúng ta có quyền là con. Tất cả những ai đón nhận Người thì Người ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa (x. Ga 1, 12).
Thứ hai, Thiên Chúa là Đấng luôn có lý. Vì thế, trước nhan thánh Chúa, chúng ta đừng bao giờ cho rằng ý chúng ta là chính đáng và bắt Chúa phải đáp ứng nhu cầu. Vậy, khi ta cầu xin bất cứ sự gì thì hãy kết thúc bằng lời sau đây: "Lạy Chúa, xin cho ý Cha được thể hiện". Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ