(cảm hứng từ Gr 17, 5-8)
Lắm kẻ tin vào người đời
Cậy nhờ trần thế làm nơi tựa đầu.
Lòng dạ xa rời bấy lâu
Lãng quên tình Chúa, lo âu đời mình.
Họ cho rằng họ anh minh
Tự làm tiêu chuẩn đinh ninh xét người.
Họ như bụi cây ‘chây lười’
Khát khao nguồn nước, nghỉ ngơi bên bờ.
Chẳng nghiệm hạnh phúc bao giờ
Dù mắt trông thấy, lơ ngơ đứng nhìn.
Vẫn mãi đồng hạn vô tình
Hoang tàn cỏ cháy, vô hình thế nhân.
Phúc thay người sống nghĩa thân
Luôn đặt tin tưởng, thánh ân tuôn tràn.
Chúa thương ban tặng bình an
Sống đời hạnh phúc chứa chan lòng thành.
Họ như cây trồng tươi xanh
Bên dòng nước mát, trổ sinh đúng mùa.
Nắng mưa chẳng sợ gió lùa
Đẹp xinh đua nở, cùng nhau xây đời.
Gặp năm hạn hán chơi vơi
Nhưng bởi hồng phúc, vượt nơi u sầu.
Vẫn trổ sinh, không lo âu
Nhờ Chúa nâng đỡ, bên nhau an bình.