“Giữa nơi hoang địa này, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn?”; “Các con có bao nhiêu bánh?”.
Bertrand Russell từng là Kitô hữu; nhưng về sau, ông đã công khai trở thành một nhà vô thần. Con gái ông, Katharine Tait nói, “Đã một thời, tận trong đáy sâu thẳm tâm hồn của cha tôi, có một khoảng trống từng được Chúa lấp đầy; ông đã từng ‘mở ra không gian’ cho Ngài. Nhưng, một khi đã tống Ngài ra, ông không bao giờ tìm được bất cứ một thứ gì khác để đặt vào đó!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Russell từng có một khoảng không gian cho Chúa. Thật thú vị, Tin Mừng hôm nay cũng đề cập khoảng không gian đó qua hai câu hỏi thú vị; một của các môn đệ, một của Chúa Giêsu. Câu hỏi thứ nhất, một câu hỏi khép kín không gian, “Giữa nơi hoang địa này, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn?”; câu hỏi thứ hai, một câu hỏi ‘mở ra không gian’, “Các con có bao nhiêu bánh?”.
Mặc dù câu hỏi thứ nhất rất nhân bản; nhưng xét cho cùng, nó tiết lộ một sự nghèo nàn thiêng liêng vì các môn đệ xem ra không đặt niềm tin vào Thầy. Đó là một câu hỏi bi quan, hơi hướng mùi tuyệt vọng. Với loại câu hỏi này, một nếp nghĩ, một tầm nhìn thiển cận sẽ hình thành khi chúng ta tự co rút để cam chịu một hoàn cảnh, một số phận; cách đặt vấn đề khá ủ dột này sản sinh một loạt câu hỏi, biện minh cho sự bất khả trước bao vấn đề. Nhiệm vụ là bất khả thi, tại sao tôi cố gắng? Lực bất tòng tâm, tại sao tôi mất thời giờ? Lối nghĩ này ngăn cản chúng ta mạo hiểm làm những điều tuyệt vời cho Chúa; và ngược lại, khiến chúng ta không mong đợi điều tuyệt vời đến từ Ngài! Không ‘mở ra không gian’ cho Chúa, chúng ta ‘vui hưởng’ thú đau thương trước những tình huống dường như vô vọng; như thể, Thiên Chúa không toàn năng!
“Các con có bao nhiêu bánh?”; ngược lại, là một câu hỏi hoàn toàn khác. Đây là loại câu hỏi tích cực, tiềm tàng một niềm hy vọng và lạc quan; vì lẽ, nó luôn ‘mở ra không gian’ cho Thiên Chúa. Qua đó, Chúa Cha có thể thực hiện một phép lạ để chứng thực quyền năng của Ngài. Chỉ cần một chút những gì sẵn có, cả khi chúng dường như ‘không đủ đến vô vọng’, “bảy chiếc bánh và mấy con cá nhỏ” trao cho Chúa Giêsu; với cái ít ỏi đó, Ngài sẽ nhân lên để nuôi sống cả ngàn người. Phaolô từng nói, “Thiên Chúa dùng quyền năng của Ngài để làm nhiều điều lớn lao hơn tất cả những gì chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới”; dĩ nhiên, với điều kiện, mỗi người biết hào phóng cho đi những gì mình có, dù chúng có vẻ nhỏ nhoi.
Thật thú vị, bài đọc Sáng Thế hôm nay tiết lộ, Thiên Chúa cũng ‘mở ra không gian’ cho Ngài; đúng hơn, Ngài mở ra sự xót thương ngay trong cơn giận khi đuổi nguyên tổ khỏi địa đàng, “Ta sẽ đặt mối thù nghịch giữa mi và người phụ nữ, giữa miêu duệ mi và miêu duệ người đó”; đó là “tiền Tin Mừng!”. Rồi đây, con cháu nguyên tổ sẽ nhận ra điều này, “Thân lạy Chúa, Chúa là chỗ chúng con dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia” như tâm tình Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ.
Anh Chị em,
“Các con có bao nhiêu bánh?”, Chúa Giêsu tiếp tục hỏi chúng ta như thế! Mỗi ngày, đến với Thánh Thể, chúng ta ‘mở ra không gian’ linh hồn cho Ngài ngự vào, một không gian chật hẹp, và đôi khi, rất tăm tối; thế nhưng, Ngài vẫn đoái thương hạ cố. Cũng ở đó, cùng một câu hỏi, Ngài tiếp tục hỏi và chờ đợi phần ‘bánh và cá’ còm cõi của bạn và tôi; để từ đó, Ngài có thể tiếp tục nhân lên, nhân lên… hầu nuôi sống bao nhiêu anh chị em khác. Ước mong sao, đền thờ tâm hồn chúng ta ngày càng sạch trong, xứng đáng cho Chúa Giêsu chiếm ngự; và ước mong sao, chúng ta biết dâng phần ít ỏi của mình vào tay Ngài, để Ngài có thể mở ra những không gian mới cho Vương Quốc của Cha qua chính chúng ta, những nhà tạm di động của Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con đoạn tuyệt với những ràng buộc rối loạn với các tạo vật, để bám rễ vững chắc vào Đấng Tạo Thành! Nhờ đó, con tiếp tục ‘mở ra không gian’ cho Chúa!”, Amen.