Chúa nhật, 24/11/2024

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật XXVIII Thường Niên B

Cập nhật lúc 11:01 07/10/2021
Suy niệm 1
Hãy cho đi tất cả để được tất cả!
Mc 10, 17-30
Tất cả mọi người được kêu gọi bán mọi thứ
Một chàng thanh niên giàu không rõ tên, đến gặp Chúa Giêsu và hỏi: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sống đời đời”? Chúa Giêsu trả lời: "Anh hãy đi, bán tất cả gia tài, đem bố thí cho người nghèo khó, rồi đến theo Tôi”! Theo lẽ thường, câu trả lời này của Chúa Giê-su làm chúng ta khó hiểu và khó chịu. Vì thế, chúng ta cố gắng lái câu nói này và nói rằng đây chỉ là lời khuyên cho những người độc thân tu trì. 
- Làm thế nào những người có gia đình lại có thể bán tất cả những gì họ đang có? 
- Phải chăng họ sẽ không mắc tội nặng khi đẩy gia đình họ vào cảnh nghèo đói sao? 
- Điều quan trọng là không gắn bó với của cải vật chất. Đó là tinh thần nghèo khó mà thôi.
Thực ra, đọc kỹ bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói về nghèo khó vật chất và kêu gọi tất cả chúng ta, dù đã kết hôn hay còn độc thân. Cuối bài Tin mừng, Chúa Giê-su tuyên bố rằng: ai bỏ mọi thứ thì sẽ nhận được lợi lãi gấp trăm ngay ở đời này.
Tin Mừng hôm nay nói về một thành niên giàu có. Tuy nhiên, Tin mừng không nói đến tuổi của anh và chỉ nói anh còn trẻ. Anh đã nói: anh trung thành giữ điều luật của Thiên Chúa từ lúc còn trẻ. Điều này chứng tỏ tuổi trẻ của anh cho đến lúc này là một thời gian nhất định đã trôi qua. Trong Do-thái giáo, người ta khuyên nên kết hôn và sinh con. Nếu anh ở độ tuổi trưởng thành, anh có khả năng chịu trách nhiệm cho một gia đình. Như vậy, nếu bài tin mừng này dành cho những người độc thân, thì tất nhiên cũng dành cho những người đã kết hôn, cho tất cả mọi người, bất kể tình trạng nào của họ.
Tất cả mọi người đều được mời gọi để tin
Chủ đề của bài tin mừng hôm nay nói về cuộc sống và hạnh phúc sống. Ai ai cũng có quyền sống và muốn sống hạnh phúc. Vì thế, chúng ta không có thể nói câu chuyện này chỉ dành cho những người độc thân mà thôi. Con người cảm thấy rằng việc tuân thủ luật không đủ để mang lại cho mình cuộc sống sung mãn. Chàng thanh niên nói với Chúa Giê-su: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sống đời đời”? Anh đang thiếu một điều gì đó và anh cảm thấy thế! Chúa Giêsu trả lời: “Anh chỉ thiếu một điều, là hãy đi bán tất cả gia tài, đem bố thí cho người nghèo khó, rồi đến theo Tôi”!” Nghe lời đó,“anh buồn rầu bỏ đi”.  Vì không nghe theo lời khuyên của Chúa Giêsu, anh bỏ lỡ niềm vui được sống hạnh phúc trọn vẹn. Như vậy sẽ không bất công sao nếu niềm vui này chỉ dành cho những người độc thân?
Làm thế nào để tất cả mọi người chúng ta dù độc thân hay không độc thân có thể bán tất cả mọi thứ và bố thí cho người nghèo? Không thực tế chút nào! Cũng như các môn đồ trong bài tin mừng hôm nay, chúng ta có thể nói: “Như vậy thì ai có thể được cứu độ”? Chúa Giêsu nhìn chúng ta và nói với chúng ta: "Đối với loài người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa thì khác, vì Thiên Chúa làm được mọi sự”.
Đối với loài người và tất cả mọi người, không thể nào tự mình biết được niềm vui sống đích thực khi phải bỏ mọi sự và theo Chúa Giêsu. Tất cả chúng ta đều nghèo khó! Vì thế chúng ta phải kêu cầu Thiên Chúa, Đấng có thể làm điều không thể cho chúng ta. Nhưng chúng ta có thực sự tin như vậy không? Trang tin mừng hôm nay buộc chúng ta phải lựa chọn: Chúng ta có thể buồn rầu bỏ đi như chàng thanh niên trong bài tin mừng hay là chúng ta thiếu tin tưởng rằng điều chúng ta không thể làm được, nhưng lại có thể đối với Thiên Chúa?.Tuy nhiên, sự thiếu niềm tin tưởng này vào Thiên Chúa vẫn là điều may mắn chúng ta. Vì thế chúng ta tiếp tục kêu cầu Thiên Chúa tiếp nhận đức tin mà chúng ta còn thiếu. Đức tin mà chúng ta đón nhận được từ Thiên Chúa: Thiên Chúa tiếp tục ban cho chúng ta những gì chúng ta còn thiếu. Thiên Chúa ban cho chúng ta và Ngài tận hiến chính Ngài cho chúng ta. 
Nếu chúng ta còn thiếu đức tin và kêu xin Thiên Chúa,Thiên Chúa sẽ trả lời. Khi đó chúng ta sẽ khám phá ra niềm hạnh phúc vì được yêu bằng Tình yêu vô hạn. Nhờ đó, chúng ta trở nên tự do yêu thương, nghĩa là không tìm cách chiếm hữu cha mẹ, anh chị em hay con cái của chúng ta. Chúng ta bỏ họ, nhưng để nhận được họ và yêu thương họ gấp trăm lần. Chúa Giê-su nói: "Chẳng ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đồng ruộng vì Thầy và vì tin mừng mà ngay lại không được gấp trăm…”. Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu hát vào cuối đời: “Tôi đã cho đi tất cả, nhẹ nhàng tôi chạy, tôi không có gì hơn ngoài của cải duy nhất của tôi, là luôn luôn yêu”. Đó chính là đi vào bản giao hưởng mà tất cả chúng ta được mời gọi. Cuộc sống và niềm vui là thế!.
Tất cả mọi người được mời gọi để nhận và cho đi
Vấn đề sống trong niềm tin vào Thiên Chúa, đó là từ bỏ sống cho chính mình và chiếm hữu người khác:
- Như vậy chúng ta có thể nói về sự nghèo khó trong tinh thần. 
- Nhưng còn của cải vật chất, Chúa Giêsu khuyên mọi người hãy chia sẻ cho người nghèo. 
Có thể chúng ta hiểu sai những gì Chúa Giêsu đề nghị với các môn đệ. Ngài không nói rằng: ai bỏ nhà cửa, cha mẹ, ruộng nương mình …sẽ có gấp trăm những thứ đó. Chúa Giêsu muốn nói rằng: người đó sẽ sống trong tình trạng tốt hơn gấp trăm lần nếu người đó nhận ra những gì mình đã có như một món quà mà Thiên Chúa ban tặng và không để mình bị chiếm hữu bởi những gì mình có.
Niềm vui được sống theo Tin Mừng của Chúa Giêsu Kitô, niềm vui người nghèo của Thiên Chúa là mục đích tốt cho tất cả các tín hữu. Việc sáng tạ ra con đường riêng của họ đối với Thên Chúa là tùy thuộc vào mỗi người, nhưng mọi người đừng bỏ lỡ niềm vui sống này!
Linh mục Gioan Đặng Văn Nghĩa
==================
Suy niệm 2
Mc 10, 17 – 27
Một chàng thanh niên giàu có mà không biết chơi bời trác táng. Suốt đời, từ nhỏ tới lớn, anh ta cứ bám lấy các giới răn của Chúa là mến Chúa yêu người, đặc biệt là luôn hiếu thảo với cha mẹ. Một người như thế chắc chắn sẽ được xóm giềng tuyên dương là “ông thánh sống”. Sống thánh thiện như thế chưa làm vừa lòng anh ta đâu. Anh còn muốn sống tốt hơn nữa, nên đã đến xin Chúa hướng dẫn.
Cứ sống như thế cũng đã xứng đáng vào Nước Trời rồi, thế nhưng Chúa lại muốn anh ta vươn cao tột đỉnh, nên Ngài bảo anh ta bán hết gia tài để giúp người nghèo, rồi đến với Ngài, để đi loan báo Tin Mừng. Bảo anh ta giúp người nghèo, thì chắc chắn anh ta làm ngay. Nhưng bảo bán hết gia tài, thì anh đành gục mặt xuống.
Nhân cơ hội này, Chúa dạy các Tông đồ một bài học sống động: “Người giàu vào Nước Thiên Đàng khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim.” Nói như thế có đúng không và có đụng chạm tới nhiều người không? Biết bao mạnh thường quân đã mở toang hầu bao để giúp Chúa truyền đạo, trong số đó có gia đình Bêtania, bà mệnh phụ Gioanna, bà Maria siêu đại gia – mẹ của Mác cô…
Đó chỉ là cách nói cường điệu, để biểu lộ hết nỗi đau đang làm khổ và sẽ còn làm khổ Chúa suốt dòng lịch sử cho đến tận thế.
Nỗi đau đang làm khổ Chúa, đó là Giuđa Ítcariốt, một vị Tông đồ được chính Chúa tuyển chọn, nhưng ông đang rơi xuống tận vực thẳm của tội ác. Ông ta đang hằng ngày ăn cắp quỹ truyền giáo và tương lai rất gần, ông sẽ âm mưu phản Thầy, để kiếm được một số tiền khổng lồ. Với số tiền này Thượng Tế mua được một thửa đất để làm nghĩa trang chôn cất ngoại kiều. Nếu tính ra tiền hôm nay thì phải là vài tỉ. Đồng tiền đã làm hư một vị Tông đồ của Chúa. Chúa đau khổ biết dường nào!
Tiền bạc không chỉ làm hư một Giuđa Ítcariốt, nó còn đang tiếp tục làm hư biết bao nhiêu linh hồn. Vì tiền mà bao nhiêu tội ác đang diễn ra trên thế giới. Vì tiền mà gia đình tan nát: vợ chồng thôi nhau; con cái phá tài sản của cha mẹ; công chức ăn hối lộ làm hư công ích của tổ quốc; thậm chí còn có người bán cả tổ quốc và đồng bào cho ngoại bang…
Khi người ta ham mê tiền bạc, thì tiền bạc là ông chủ tàn ác. Nó xui khiến người ta làm mọi điều gian ác. Thế giới đang rơi vào tình hình khốn khổ cũng vì người ta thờ tiền.
Hiểu được nỗi khổ của Chúa vì đã mất một Tông đồ và hiện nay đang mất biết bao nhiêu con cái chỉ vì tiền, thì chúng ta phải làm gì để an ủi Chúa? Điều chúng ta phải bức xúc làm ngay là:
  1. Coi tiền là đầy tớ phục vụ ta, để ta dùng tiền làm được bao nhiêu việc hữu ích cho đời.
  2. Dùng tiền để phục vụ người nghèo, mà người nghèo thì lúc nào cũng có tràn lan trên khắp thế giới. Dùng tiền để giúp người nghèo là việc làm Chúa vui nhất.
Linh mục Piô Ngô Phúc Hậu 
==================
Suy niệm 3
CHÌA KHÓA MỞ CỬA THIÊN ĐÀNG
Mc 10, 17-27
Một câu hỏi quan trọng liên quan đến vận mệnh đời đời của con người mà những người con Chúa cần phải tìm cho ra đáp án chính xác. Câu hỏi đó là: Chìa khóa nào có thể mở được cửa Thiên đàng? Nói khác đi: Muốn được lên Thiên đàng, muốn được hưởng hạnh phúc đời đời trên thiên quốc, ta cần phải làm gì?
Có nhiều đáp án khác nhau.
- Chìa khóa thứ nhất: Ăn năn tội vào giờ sau hết
Một số người dựa vào Tin mừng Lu-ca, thuật lại sự việc một tên gian phi cùng chịu đóng đinh vào thập giá với Chúa Giê-su, nài xin Ngài cho anh được vào thiên đàng và anh liền được Chúa chấp thuận[1], để khẳng định rằng: Trong giờ hấp hối hoặc trong những ngày cuối đời, ta chỉ cần tỏ lòng ăn năn và cầu xin với Chúa đôi lời như tên gian phi kia là đủ để được Chúa tha mọi tội và cho lên thiên đàng; Vì thế, họ chủ trương rằng: hôm nay cứ sống thoải mái, chẳng cần mất công giữ luật làm chi cho phiền, đến khi gần chết rồi hãy lo.
Khẳng định như thế là lầm to.
Mặc dù tên gian phi trên đây đã gây ra tội ác, nhưng anh ta đã bị lên án tử hình, phải chết bằng khổ nạn thập giá rất đau đớn và khủng khiếp. Thế thì anh ta đã đền tội quá đủ rồi; tội anh ta đã được xóa bỏ rồi; không lẽ Chúa còn bắt anh phải chịu thêm hình phạt nào nữa hay sao!
Ngoài ra, anh nầy còn mang lại niềm an ủi cho Chúa Giê-su bằng cách lên tiếng bênh vực Ngài khi Ngài bị lăng mạ; anh cũng là người đồng cảnh ngộ với Chúa Giê-su, cùng chịu khổ nạn với Chúa Giê-su… nên lời cầu xin của anh được Chúa Giê-su chấp thuận là điều chính đáng.
Còn những ai không phải chịu xử phạt vì tội mình gây ra như tên gian phi nầy, chưa mang lại niềm an ủi nào cho Chúa Giê-su, chưa cùng chịu khổ nạn với Chúa Giê-su như tên gian phi đã chịu, cũng chẳng quan tâm đến luật Chúa truyền… mà đòi Chúa cho lên Thiên đàng thì không thể được. Như vậy, thứ chìa khóa nầy không thể mở được cửa Thiên đàng.
- Chìa khóa thứ hai: Tuân giữ các giới răn
Khi có người tìm đến với Chúa Giê-su và nêu lên câu hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” thì Chúa trả lời là phải tuân giữ các giới răn: “Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ...” Nói khác đi, chìa khóa Thiên đàng mà Chúa Giê-su trao cho người nầy cũng như mỗi người chúng ta, là tuân giữ lề luật, tóm gọn trong luật mến Chúa yêu người.
Chúa Giê-su còn nhấn mạnh: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: Lạy Chúa! Lạy Chúa! là được vào Nước Trời, nhưng chỉ có những ai thi hành ý muốn của Cha Thầy, mới được vào Thiên đàng mà thôi” (Mt 7, 21).
Qua lời nầy, Chúa Giê-su tỏ cho thấy chỉ có một chìa khóa duy nhất, không có chìa thứ hai, để mở cửa Thiên đàng, đó là thi hành ý muốn của Chúa Cha, tóm gọn trong luật “Mến Chúa yêu người.” Vậy thì chúng ta không thể trông chờ một chìa khóa nào khác.
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa đã trao tận tay mỗi người chúng con chìa khóa Thiên đàng, đó là quy luật mến Chúa yêu người và bất cứ ai muốn sử dụng chìa khóa nầy để mở cửa Thiên đàng thì sẽ được toại nguyện; nhưng nếu chúng con không muốn dùng chìa khóa nầy để mở cửa, thì không còn lối nào khác để vào.
Xin cho chúng con trân quý chìa khóa Chúa trao tay, cụ thể là thực hành luật Chúa truyền dạy, nhờ đó hạnh phúc đời đời sẽ thuộc về chúng con. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

[1] Lc 23, 43
==================
Suy niệm 4
“MỘT ĐIỀU CÒN THIẾU!”
 
                        “Sống ở trên đời, khó lắm ai ơi
                        Sáng nắng, chiều mưa, chuyện của ông trời
                        Chẳng phải chuyện người, chuyện lạ, chuyện chơi
                        Mà lòng canh cánh, ruột gan rối bời.
                        Thà rằng chọn lựa cho xong một lần,
                        Nhưng hồn xao xuyến, chong vênh phân trần.
                        Dù biết lựa chọn là phần của ta
                        Không nhờ cậy dựa, một mình song pha...”
                                                                        (Lm. Xuân Hy Vọng cảm tác)
Một khi sống trên gian trần này, đầu đội trời, chân đạp đất, không một ai trong chúng ta không khỏi đối diện với sự chọn lựa và quyết định, dù là việc nho nhỏ hay lớn lao, tầm thường hay vĩ đại. Chẳng phải những bậc hùng anh mới đưa ra những lựa chọn xác quyết, mà dân thường lại không thể! Chẳng phải ai có học vị cao mới có nhiều quyết định đúng đắn, mà các ông bà bô lão – những người chỉ biết dựa vào kinh nghiệm thực tế hay dân gian – chẳng quyết được chi?!
Các bài đọc Phụng vụ hôm nay giúp chúng ta không những biết chọn lựa điều gì phải đạo, mà còn giúp chúng ta mở tầm nhìn, hướng về việc lựa chọn thiêng liêng, và những điều không thể hư mất, nhưng tồn tại muôn đời. Vua Sa-lô-môn trong thời Cựu ước được mệnh danh là vị vua khôn ngoan, thông thái nhất. Chẳng phải nhờ trí khôn loài người, mà bởi lẽ ông đã không cầu xin Thiên Chúa những thứ khác ngoài sự khôn ngoan, thông hiểu để ông hết lòng lo cho dân tộc. Với lí lẽ của một con người thuần tuý, chắc hẳn, vua Sa-lô-môn cũng rất đắn đo, cẩn trọng khi đưa ra quyết định, lựa chọn giữa sự khôn ngoan với danh vọng, tiền tài, chức vị, sắc đẹp, sức khoẻ v.v...Nhưng thiết nghĩ, ông không nuối tiếc gì khi chọn lựa đồng hành với sự khôn ngoan như lời bài đọc I diễn tả: “Ðức Khôn Ngoan, tôi đã quý trọng, còn hơn cả vương trượng, ngai vàng. Tôi không coi của cải là gì so với Ðức Khôn Ngoan” (Kn 7, 8); và hơn thế, ông sống chết với quyết định của mình “Tôi yêu quý sự khôn ngoan hơn sức khoẻ và sắc đẹp, tôi quý Đức Khôn Ngoan hơn ánh sáng, vì vẻ đẹp của Đức Khôn Ngoan chẳng bao giờ tàn lụi. Nhưng cùng với Đức Khôn Ngoan, mọi sự tốt đẹp đến cùng tôi, và nhờ Đức Khôn Ngoan, tôi được đoan chính không kể xiết” (x. Kn 7, 10-11). Đối với chúng ta thì sao? Có lẽ chúng ta có ‘khôn', nhưng chưa ‘ngoan’, có ‘khôn lỏi, khôn lanh’ nhưng chưa phải là khôn ngoan theo đường lối Chúa, theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Linh, theo giảng huấn của Giáo hội!
Trái với hình ảnh vua Sa-lô-môn, chàng thanh niên trong bài Tin Mừng hôm nay lại do dự, rồi thoái lui trước sự lựa chọn mà có thể nói đánh đổi cả hoài bão, viễn cảnh, mơ ước, cuộc sống giàu sang, sung túc của anh, v.v...hầu được hưởng trọn niềm vui hạnh phúc viên mãn với Đấng Khôn Ngoan, và được thông phần vào suối nguồn sự sống vô biên như Thánh sử Mác-cô kể lại: “...nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải” (x. Mc 10, 22). Không ít người trong chúng ta nghĩ rằng: theo Chúa là giữ giới răn, đi lễ, đọc kinh cầu nguyện là đủ rồi! Điều này chẳng sai, nhưng chưa đủ, vì những việc đó rất hữu ích, tốt đẹp và phải đạo, giúp chúng ta đến gần với Chúa và tha nhân hơn. Tuy nhiên, chúng ta có thể hành động như anh thanh niên khi đón nhận ánh mắt trìu mến, thân thương của Chúa Giê-su, và khi nghe lời thổ lộ của Người: “Con chỉ thiếu một điều, là hãy đi bán tất cả gia tài, đem bố thí cho người nghèo, và ngươi sẽ có một kho báu trên trời, rồi đến theo Thầy” (x. Mc 10, 21). Để được diễm phúc hưởng phần gia nghiệp Nước Trời, chúng ta được mời gọi đánh đổi, chọn lựa phải hy sinh những gì có lẽ chúng ta đang đánh giá rất quý giá, cao sang, hầu sẻ chia, ra tay trợ lực bất cứ ai đang cần đến chúng ta. Không nhất thiết phải là chia san của cải vật chất, đồ đạc, thức ăn, mà còn san sẻ, dành thời giờ cho anh chị em nữa. Nói đến đây, tôi nhớ đến câu chuyện. Một sơ đến hỏi tôi rằng: “Thưa cha, con đã bỏ hết mọi sự, của cải, vật chất, bạn bè, gia đình để đáp lời Chúa mời gọi con bước vào đời sống thánh hiến, phục vụ. Thế nhưng lời Chúa Giê-su nói với chàng thanh niên như nói với con rằng: “Con còn thiếu một điều?” Vậy điều con còn thiếu là việc gì ạ?” Nghe câu hỏi đó, tôi liền mỉm cười và trả lời: “Chúa nói với con, thì con phải hỏi Chúa, chứ sao hỏi cha…!” Nói thì nói vậy thôi, nhưng chúng ta cũng biết, nhiều lúc chúng ta viện dẫn không có thời giờ cho anh chị em, nào là: “Tôi bận lắm! tôi còn phải làm nhiều việc!….” Lắm lúc, chúng ta bỏ hết như lời sơ kia nói, nhưng để chia san, sống đức bái, chúng ta còn có thể dành thời gian cho anh chị em, dành tiếng nói động viên, hỗ trợ, an ủi, nâng đỡ anh chị em nữa, chứ không chỉ san sẻ của cải, vật chất, đồ đạc…Thực tế cho chúng ta thấy, nhiều người sẵn sàng cho đi thứ họ có, nhưng lại do dự dành thời gian cần thiết cho gia đình, cho giáo xứ, cho hội dòng, cho những người cần đến mình. Ngược lại, cũng không ít người lại phung phí thời gian cho những việc vô bổ như: bàn tàn, ngồi lê đôi mách, đồn thổi, nói chuyện về người khác (nhất là người vắng mặt)…, mà không biết dùng thời gian, những gì mình có (như khả năng, tài năng, nguồn liệu…) để cùng nhau cầu nguyện, học hỏi-chia sẻ Lời Chúa, cùng nhau chung tay làm việc bác ái, vì chưng tác giả thư Do Thái xác quyết: “Lời Thiên Chúa là lời hằng sống, linh nghiệm, sắc bén hơn mọi thứ gươm hai lưỡi, thấu suốt đến nỗi phân rẽ linh hồn với thần trí, gân cốt với tuỷ não, phân tách tình cảm với ý nghĩ của tâm hồn” (Dt 4, 12).
Tóm lại, đời sống đạo không chỉ giới hạn ở việc cầu nguyện, đi lễ, lãnh nhận các Bí tích mà thôi, song song với những việc thiết yếu và quan trọng đó, chúng ta còn cần tín thác, bước theo Đấng Khôn Ngoan (Chúa Thánh Linh), dám ra đi sẻ chia, trung thành với con đường mà Chúa Giê-su đã đi, bằng cách sống bác ái, chia san với hết mọi người. Không những san sẻ của cải vật chất, điều mình có, mà còn biết dành thời giờ cho anh chị em cần đến mình, dành lời nói khuyến khích động viên, yên ủi tha nhân. Như vậy, sự việc lãnh nhận đời sống muôn đời “đối với loài người thì không thể được, nhưng không phải đối với Thiên Chúa, vì Thiên Chúa làm được mọi sự” (Mc 10, 27).
Ôi ánh mắt nhân từ, chạm vào lòng con
Ôi Lời Chúa sắt bén, ghi khắc tâm trí con
Ôi Đức Khôn Ngoan hằng luôn dẫn lối con!
Xin cho con biết đón nhận đôi mắt ấy,
Xin cho con sống trọn vẹn Lời hằng sống,
Xin cho con mãi theo con đường Yêu thương. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
================== 
Suy niệm 5
“Thiếu Một Điều”
Trang Tin mừng hôm nay kể câu chuyện cảm động: “Một người chạy đến, quý xuống trước mặt Người”, không phải để xin chữa bệnh như chúng ta từng gặp, nhưng để xin chỉ giáo: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”. Chúng ta có thể ngỡ ngàng về cách Người trả lời anh ta. Người “chỉnh” ngay cách anh ta thưa với Người: “Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai là nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa”. Anh ta muốn được sự sống đời đời làm gia nghiệp, Thánh vịnh 16 đã trả lời: “Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng, là chén phúc lộc dành cho con, số mạng con, chính Ngài nắm giữ. Phần tuyệt hảo may mắn đã về con, vâng, gia nghiệp ấy làm con thoả mãn”.
Sự sống đời đời không phải là “một cái gì”, nhưng là chính Thiên Chúa. Chẳng có gì đáng là gia nghiệp cho anh ta ngoài Thiên Chúa. Phải làm gì thì Thiên Chúa đã dạy rồi. Đức Giêsu nhắc bài cho anh ta về các điều răn, nhưng Người nhắc ngay các điều răn ở bảng thứ hai, đối với tha nhân. Anh ta hãnh diện thưa: “Thưa Thầy, tất cả những điều ấy tôi đã giữ từ thưở nhỏ”. Phản ứng của Đức Giêsu thật đặc biệt: “Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến”. Các môn đệ đầu tiên thì “Người đi ngang, người thấy, Người gọi và các ông bỏ mọi sự mà đi theo Người”. Anh này thì chạy đến với Người. Người nhìn anh và đem lòng yêu mến, rồi đề nghị: “Anh chỉ còn thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời.Rồi hãy đến theo Tôi”. Người đề nghị anh ta đánh đổi tất cả những gì anh ta có để lấy kho tàng trên trời. Và ngay bây giờ, kho tàng ấy đang ở trước mặt anh đây. Người tự trả lời câu hỏi Người đã đặt cho anh: “Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai là nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa”. Anh nói Người là Thầy nhân lành thì đúng rồi đấy, nhưng chính Người là Thiên Chúa nhân lành đang đứng trước mặt anh và tự muốn ban chính mình làm gia nghiệp cho anh đây.
Nhưng câu chuyện mở đầu thật đẹp lại dẫn tới cái kết buồn: “Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải” (x. Tĩnh tâm với sách Tin mừng Maccô. Lm Giuse Nguyễn Công Đoan).
Có lẽ các môn đệ tiếc nuối: sao Thầy không chiêu mộ người thanh niên giàu có này làm môn đệ nhỉ ?
Chàng trai trẻ tiếc của nên bỏ đi. Chúa cũng tiếc người thanh niên thiện chí nhưng “chỉ thiếu một điều”. Chúa "nhìn chung quanh" và nói: "Những kẻ cậy dựa vào của cải, thật khó vào Nước Thiên Chúa biết bao". Theo Chúa Giêsu, người ta không thể thờ hai chủ cùng một lúc. Kẻ có nhiều của cải thì để tâm vào của cải “kho tàng ở đâu thì lòng trí ở đó” (Lc 12,34), cho nên phải chọn: một là Thiên Chúa, hai là tiền tài (x. Lc 16,13). Lời Chúa thật “sắc bén như gươm hai lưỡi”. Người giàu thiện chí cần phải cắt những ràng buộc vật chất để vươn cao lên.
Một thanh niên công chính, ngay thẳng, không dối gian. Một người trẻ tuổi tốt lành có thiện chí, giữ trọn các giới răn của Thiên Chúa và còn muốn làm điều tốt hơn nữa để được sự sống đời đời. Chàng trai thật dễ thương, khao khát muốn vươn lên, băn khoăn muốn làm thêm gì đó để nên tốt hơn, thao thức hướng tới trọn lành. Một thiếu gia có của mà không tìm hưởng thụ, nhưng lại nuôi ước vọng cao xa hơn. Chàng trai trẻ ấy ước mơ một vùng trời lý tưởng. Ước mơ ấy cất tiếng gọi anh đi tìm bậc “Thầy nhân lành”. Chàng trai trẻ vui mừng và hy vọng đi tìm con đường trọn lành. Anh ấy có tất cả để được hạnh phúc nhưng chỉ còn thiếu một điều, đó là khả năng theo Chúa. Anh ấy gặp được Thầy Nhân Lành, người sẽ trao cho anh chìa khoá để đạt được hạnh phúc thật. Nhưng anh ấy bỏ đi buồn bả, bởi vì anh ta không dám bán của cải để chia cho người nghèo. Anh có duyên may gặp được Chúa Giêsu, một bậc thầy có lòng nhân hậu. Nhưng tiếc thay! Anh không đủ can đảm, không đủ quảng đại bác ái để đáp ứng đòi hỏi của Chúa Giêsu là từ bỏ những gì mình có để theo Người.
Người thanh niên thật lương thiện, sống một cuộc sống không có gì đáng chê trách, không có tội lỗi gì đáng phàn nàn, không có tật xấu để sửa sai. Anh là hình ảnh người Công Chính Cựu Ước chu toàn lề luật. Chúa Giêsu âu yếm nhìn anh và muốn anh tiến thêm một bước nữa để nên người Công Chính Tân Ước: bán gia tài đem bố thí cho người nghèo, sẽ có một kho báu trên trời và hãy theo Người. Đó là điều kiện nên người Công Chính Tân Ước.
Không ngoại tình, không giết người, không trộm cắp, không làm chứng gian, không lường gạt ai, không bất hiếu với cha mẹ. Đó mới là điều kiện thứ nhất sống tốt lành về mặt luân lý. Điều kiện thứ hai là tin và theo Chúa Giêsu.
Giá trị của con người không hệ tại ở cái mình có, mà ở tại chính cái mình làm. Tất cả sự khôn ngoan và minh triết được đúc kết nới Chúa Giêsu. Tin vào Chúa Giêsu và sống theo giáo huấn của Người là sự khôn ngoan của người Kitô hữu.
Con người thường bị giằng co giữa ước mơ bay cao và sự kéo gì của vật chất. Của cải vật chất có sức hấp dẫn mãnh liệt. Con người làm chủ nó và dần dần để nó làm chủ mình. Của cải trở thành lẽ sống mà con người không thể dứt bỏ.Những tiêu chuẩn mà con người hôm nay đang đặt ra để trói buộc nhau như là tiền tài, địa vị, danh vọng; thực tế, nó không thể làm cho con người đạt tới hạnh phúc đích thực.
Chúa Giêsu mang đến cho chúng ta một tin vui. Có những niềm hạnh phúc lớn lao mà Thiên Chúa ban cho chúng ta qua từng phút giây đang sống. Biết dừng lại để thưởng thức những niềm vui nhẹ nhàng trong cuộc sống. Gặp một nụ cười, ngắm một bông hoa. Thực thi một cử chỉ yêu thương, một việc làm bác ái. Đọc một cuốn sách hay. Một cuộc trò chuyện thân mật. Một buổi tối đọc kinh chung trong gia đình, trong khu xóm. Dâng một thánh lễ sốt sắng. Dự một giờ chầu sốt mến…Biết bao niềm vui an hòa mang đến hạnh phúc trong cái bình thường của đời thường. Có những người, giàu tiền bạc mà không biết vui cười, lắm của cải mà không biết yêu thương, sang trọng bề ngoài mà không có niềm vui nội tâm, thì họ cũng chỉ là bất hạnh. Con người không chỉ dừng lại nơi cơm áo gạo tiền. Con người còn có rất nhiều niềm vui tinh thần, biết bao hạnh phúc thiêng liêng.
Người trẻ luôn ước mơ, luôn khao khát, luôn tìm kiếm và luôn có đủ nghị lực để vươn tới Chân Thiện Mỹ. Nhân loại sẽ không tìm thấy giải đáp nào thoả đáng hơn ngoài Chúa Giêsu Kitô, Đấng “là Con Đường, là Chân Lý và là Sự Sống” (Ga 14,6). Trong xã hội ngày nay, có biết bao cuộc vui chơi giải trí, có biết bao phong cách hào hoa, có biết bao chủ thuyết hứa hẹn một tương lai tươi sáng… đang lôi cuốn giới trẻ. Tuy nhiên, chúng ta phải thừa nhận một sự thật là: con người đứng trước một thế giới tương đối, hữu hạn nhưng tâm hồn lại luôn hướng về những giá trị tuyệt đối, vô biên. Đó là một mâu thuẫn lớn nhất trong con người, đặc biệt là nơi giới trẻ. Nếu không có một đời sống tâm linh vững vàng thì người trẻ dễ rơi vào tình trạng chán chường, thất vọng và phản ứng nổi loạn. Ý tưởng đó được Thánh Gioan Phaolô II, trong sứ điệp ngày Quốc Tế Giới Trẻ 1993 xác nhận: “Chỉ có Đấng tạo dựng nên tâm hồn con người mới có thể đáp ứng cách thích đáng những mong chờ mà con người mang trong mình”.
Vì thế, cần phải cầu xin cho có được sự hiểu biết để “coi của cải chẳng là gì so với Đức Khôn Ngoan”;  “Đức khôn ngoan hơn vương trượng, ngai vàng…của cải bằng không. So với đức khôn ngoan, vàng trân châu bảo ngọc chẳng qua là một chút cát, bạc chẳng qua như chút bùn”. (Bài đọc 1). Khôn ngoan là sự giàu sang, là sự hiệp thông với ân sủng của Thiên Chúa. Người đời thường quý chuộng tiền bạc và sự giàu sang, còn người Công chính coi Ðức Khôn Ngoan là điều quý trọng hơn cả. Khôn ngoan quý trọng hơn tiền bạc, ngọc ngà, châu báu. Khôn ngoan quý hơn sức khoẻ và sắc đẹp. Cùng với Ðức Khôn Ngoan, mọi sự tốt lành đến với người công chính.
Mẹ Thánh Têrêsa nói: “Chúng ta có quyền được hạnh phúc và bình an. Chúng ta được dựng nên vì điều này, được sinh ra để hạnh phúc và chúng ta chỉ có thể tìm thấy hạnh phúc thật và bình an thật khi gắn bó cuộc đời mình với Thiên Chúa”.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chỉ dẫn con đường hạnh phúc đời đời. Xin cho chúng con trung thành theo đường lối khôn ngoan thánh thiện Chúa dạy, luôn giữ các giới răn, chia sẻ tình thương với tha nhân, tin và bước theo Chúa mỗi ngày. Amen.
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
==================
 Suy niệm 6
CÁI VĨNH CỬU VÀ CÁI TẠM THỜI

(Mc 10, 17 – 30)

Thế giới ngày hôm nay có đầy sự hấp dẫn, khiến người ta thích những gì là tạm bợ, và không thích những gì là bền vững.
Trong cuộc gặp gỡ các chủng sinh, khấn sinh và tập sinh tại hội trường Phaolô VI, Đức Thánh Cha Phanxicô kể, ngài đã nghe một chủng sinh, một chủng sinh tốt lành nói rằng anh muốn phục vụ Đức Kitô, nhưng chỉ 10 năm thôi, và rồi anh sẽ nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc sống khác... và ngài kết luận, thật nguy hiểm! Tuy tạm thời, nhưng điều này thật nguy hiểm bởi vì ta không đánh cược đời mình một lần cho tất cả. Tôi kết hôn chừng nào còn yêu; tôi sẽ là một nữ tu nhưng chỉ trong một "thời gian ngắn" thôi, trong "một khoảng thời gian nào đó" và tôi sẽ tính tiếp, tôi không biết câu chuyện sẽ kết thúc thế nào. Thế này thì không phải với Đức Giêsu! Đúng là cái thứ văn hóa tạm thời, nó không làm cho chúng ta nên tốt đẹp: bởi vì đưa ra một lựa chọn dứt khoát ngày nay thật là khó. Chúng ta là những nạn nhân của nền văn hóa tạm thời này.
Cái tạm thời đã cản trở chàng thanh niên
Chành thanh niên trong Tin Mừng là ai? Là con nhà giàu có. Nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay thì anh ta là một thiếu gia. Nhưng một thiếu gia có lối sống gương mẫu, không bồ bịch lăng nhăng, không đua đòi ăn diện. Anh rất thành tâm thiện chí tuân giữ cả Mười Giới Răn một cách nghiêm túc từ thủa nhỏ, không ai chê trách được điều gì. Tắt một lời, anh là người hết sức gương mẫu trong việc chu toàn các đòi hỏi của Mười Điều Răn.
Hơn thế nữa, anh còn là một người nhiệt huyết và cầu tiến, không bằng lòng với cuộc sống hiện tại, nên anh thao thức đi tìm kiếm con đường trọn lành, để hoàn thiện. Chính vì những đức tính đó mà anh được Chúa Giêsu đem lòng thương mến. Người còn muốn mời gọi anh tiến xa thêm một bước nữa trên đường hoàn thiện. Đó là đem bán tất cả của cải là cái tạm thời và đem bố thí cho người nghèo để được kho tàng trên trời là cái vĩnh cửu, rồi đến theo Chúa Giêsu làm môn đệ của Người. Tin Mừng cho biết: "Anh sù nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải" (Mc 10,22). Vậy là, cái tạm thời đã rào cản anh.
Vượt qua rào cản
Chàng thanh niên trong Tin Mừng hôm nay thật tuyệt vời. Nếu xưa nay người ta cứ tưởng có một đời sống luân lý hoàn hảo đã đủ bảo đảm về mặt đạo đức, tiền bạc dư thừa bảo đảm về mặt vật chất, thì anh vẫn mang trong mình khát vọng sống đời đời cho dù anh đã thủ đắc trong tay toàn bộ những thứ đó.
Để biến khát vọng thành hiện thực, anh đã tìm đến với Đức Giêsu là Đấng mà anh gọi là nhân lành. Đức Giêsu đã chỉ cho anh : "Hãy đi bán tất cả gia tài, đem bố thí cho người khó khó" (Mc 10,17). Bán sạch tài sản mà cha mẹ anh và chính anh đã vất vả tích lũy một đời bằng mồ hôi nước mắt; đã thế, còn đem bố thì hết cho người nghèo, còn mình trở nên trắng tay mà có sự sống đời đời sao ?Một lời mời gọi mới khó làm sao!
Đây là một rào cản anh phải vượt qua, trở nên nghèo vì người nghèo. Vì chính lúc nghèo như thế, "anh có một kho báu trên trời" (Mc 10, 21). Kho báu đó đang hiện diện ngay trước mặt anh. Thế nên, Đức Giêsu mới nói : "Rồi đến theo Ta" (Mc 10,21). Đức Giêsu là một giá trị vượt trên tất cả những của cải trần gian, vì Người là "sức mạnh và sự không ngoan của Thiên Chúa" (1Cr 1,24). "Trong Người có cất giấu một kho tàng của sự khôn ngoan và hiểu biết" (Cl 2, 3). Gia tài của chàng thanh niên có là gì so với Đức Khôn Ngoan ? Nếu biết Đức Giêsu là Đức Khôn Ngoan hiện thân, có lẽ anh sẽ nói như tác giả sách Khôn Ngoan : "Đem so sánh sự giầu sang với sự không ngoan, tôi kể sự giầu sang như không" (Kn 7, 8). Chàng thanh niên chưa vượt qua được rào cản về tài sản, nên anh mới kinh ngạc về đề nghị và lời mời gọi của Đức Giêsu.Nguyên nhân khiến anh chấp nhận mãi mãi “thiếu một điều”,là do chính của cải, tài sản mà anh đang có.
Chọn chung kết
Chàng thanh niên giàu có không muốn bỏ cái tạm bợ là sự giàu sang để đi theo Chúa Giêsu, sự giàu sang và của cải là một cản trở làm cho hành trình tiến về nước Thiên Chúa trở nên khó khăn. Chính Chúa tuyên bố : "Những người giầu có vào nước Thiên Chúa khó biết bao" (Mc 10, 23). Chúa biết khó, nhưng Người vẫn mời gọi chúng ta từ bỏ, vì Nước Trời có giá trị lớn lao, đòi hỏi con người phải trả giá. Vì chưng giữ đạo không chỉ dừng lại ở chỗ ăn ngay ở lành, chu toàn các đòi hỏi của luân lý, không làm điều xấu…mà quan trọng hơn, đó còn là tin nhận và dấn bước theo một con người, người đó là Đức Giêsu Kitô. Nói khác đi, sự hoàn thiện theo Tin Mừng hệ tại ở điều này: bước theo Chúa Kitô để làm môn đệ của Người.
Thực ra, tiền bạc không phải là một sự dữ. "Có của" không đương nhiên là xấu, thái độ khi "có của" mới xác định giá trị con người. Giáo hội từng có những vị thánh xuất thân từ ngai vàng như vua Louis nước Pháp, vua Stêphan nước Hungari. Giữa đống tiền của, họ vẫn lắng nghe tiếng Chúa và dấn thân cho người nghèo.
Của cái là phúc lành của Thiên Chúa như sách Châm ngôn viết : "Chính phúc lành của Đức Chúa cho ta được giầu sang" (Cn10, 22) ; "Chúa bắt phải nghèo và cho giầu có" (1Sm 2,7). Người giầu cũng không bị kết án vì có nhiều tiền của. Chính Đức Giêsu cũng giao du với những người giầu sang quyền quí như Giakêu, Nicôđêmô, Matthêu v.v…
Như vậy, tiền bạc và sự giầu sang không phải là đối tượng nguyền rủa. Đức Giêsu muốn chúng ta dùng nó làm bàn đạp để bước lên bậc hoàn thiện chiếm được nước trời có Chúa làm gia nghiệp đời ta. Amen.

 Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ

==================
Suy niệm 7
TIỀN CỦA

Kn 7,7-10; Dt 4,12-13; Mc 10, 17-30
Vừa lên đường Đức Giêsu đã gặp một học trò hiếu học, thao thức mơ mộng tiến đức đón đầu quỳ sụp trước mặt: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” (Mc 10,17). Mừng mừng vì anh này nhận biết và tín nhiệm mình, Đức Giêsu tỏ vẻ ngạc nhiên mà bảo chỉ có Thiên Chúa mới nhân lành thôi, sao lại là tôi? Mới hỏi qua Ngài đã nghe anh trả bài thật suôn sẻ, anh cũng “nhân lành” từ bé! Anh thảo hiếu với cha mẹ, không làm hại ai, không lấy gì của ai (công bằng tuyệt đối), nói gì đến giết người với cả ngoại tình? Đức Giêsu ngắm lại anh cách trìu mến rồi đòi hỏi thêm: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” (Mc 10,21b). Đi bán rồi cho? để nên trọn lành và theo làm môn đệ của Ngài? Nghe cái điều kiện cực kỳ khó khăn này, anh giật mình thất vọng ngán ngẩm và chạy… mất dép: “anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.” (Mc 10,22). Anh thì buồn rầu bỏ đi, còn Đức Giêsu thì buồn rầu nhìn theo bóng anh, mất khách, “bó tay.com”! Ngài phải kêu lên: “Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” (Mc 10,24-25). Phải, cái sung sướng của anh là có nhiều của cải, bây giờ ung dung rồi thì “phú quý sinh lễ nghĩa” thôi, chứ muốn tiến đức mà phải bỏ toàn bộ cái anh có, anh đang yêu thích ôm chặt lấy mà đem chia cho người khác thì còn gì để mà vui sướng? Gia tài sản nghiệp hạnh phúc của anh chứ phải đâu chuyện đùa? Làm sao anh dại dột mà vứt đi để theo làm môn đệ Ngài được? anh không thể… khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim! Đến các môn đệ còn sửng sốt sững sờ, chỉ dám hỏi nhau: “Thế thì ai có thể được cứu?” (Mc 10,26). Đức Giêsu nhìn thẳng vào các ông mà nói: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.” (Mc 10,27). Đối với loài người thì càng nhiều tiền càng bảo đảm hạnh phúc, muốn gì được nấy, càng có nhiều càng bảo đảm tương lai, an tâm hưởng thụ. Nhưng với người có “đức tin đã được tinh luyện” sẽ có cái nhìn về hạnh phúc từ “trời cao” của Thiên Chúa.
Chúa ơi! ngày nay chúng con muốn theo Chúa mà vẫn nặng lòng với tiền, tình, bản thân và ham mê đủ thứ thì làm sao bước tới? Xin đừng để chúng con mê say đến độ quên mất Chúa, Chúa thành bé nhỏ trong chúng con. Xin Chúa cầm tay mà dẫn chúng con đi, đi lên đến đỉnh tuyệt vời của tâm hồn yêu Chúa thật sự. Yêu Chúa chúng con sẽ dấn thân để theo Chúa, vượt qua con đường hẹp của Tin Mừng với tình yêu thênh thang rộng mở và đến với anh em. “Kho bạc” của chúng con là chính Chúa, mọi sự khác sẽ rơi rụng dù chúng vẫn có đó. Chúa sẽ thực hiện trong chúng con những điều kỳ diệu. Chúa sẽ không phải buồn rầu nhìn theo bóng chúng con như anh thanh niên giàu có hôm nào. “Vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.”
Én Nhỏ
Thông tin khác:




Thánh lễ Truyền Chức Giám Mục Đaminh Hoàng Minh Tiến tại nhà thờ Chính toà Sơn Lộc | 14.02.2022
Liên kết website
Tiêu điểm
Website www.giaophanhunghoa.org được phát triển bởi đơn vị thiết kế web: MIP™ (www.mip.vn - mCMS).
log