Khi đôi ta về một nhà, anh tự nhủ rằng mình không còn phải đi đâu để tìm hạnh phúc nữa, vì hạnh phúc ấy đã hiện hữu nhãn tiền trước mắt anh đây rồi. Qua bao nhiêu tháng năm mòn mỏi tìm kiếm, rốt cuộc anh đã có lại được chiếc xương sườn bị lạc mất của mình bấy lâu. Hệt như một cơ duyên của Tạo Hoá, anh với em, từ hai phương trời xa lạ, lại vô tình gặp nhau, có cảm tình với nhau rồi bỗng dưng cảm thấy không thể sống thiếu nhau dù chỉ trong một khoảnh khắc. Anh không biết thế nào là tình yêu, anh không đủ ngôn từ để định nghĩa nó. Anh không phải là thi sĩ hay nhạc sĩ để có thể dùng những áng thơ hay ca từ diễm lệ mà mô tả tình yêu. Anh chỉ biết nhìn em, ngắm em, ôm em vào lòng rồi hét to lên với thiên hạ rằng: “Tình yêu chính là người con gái tuyệt đẹp đang ở trong vòng tay của tôi đây!”
Khi đôi ta về một nhà, ngôi nhà ấy sẽ trở thành thiên đường tại thế của chúng ta. Anh biết mình không còn là chàng thanh niên lêu lỏng như ngày xưa nữa. Anh biết mình bắt đầu gánh trên vai một trách nhiệm rất lớn. Anh phải bỏ bớt những tương quan không cần thiết bên ngoài, và cả những thói quen không hợp với đời sống lứa đôi của chúng ta. Anh phải cố gắng làm việc thật nghiêm chỉnh để lo cho đời sống của chúng ta. Nhà chúng ta sẽ có một mảnh vườn nhỏ và nơi đó sẽ có những cánh hoa thật xinh. Góc nhỏ bên này sẽ là một hồ cá nhỏ, còn góc bên kia sẽ là nơi lũ nhỏ quậy phá của chúng ta chơi đùa. Như thế, mỗi sớm mai, khi ánh nắng đầu ngày vừa len qua ô cửa, mùi hương hoa sẽ phủ khắp cả không gian, thơm và đẹp như tình yêu của chúng ta vậy. Cả nhà ta cùng sẻ chia với nhau những bữa cơm trong tiếng vui cười rộn rã hân hoan.
Khi đôi ta về một nhà, chúng ta sẽ có một đàn con thật đáng yêu. Con gái của chúng ta sẽ đẹp như thiên thần, hệt như em vậy. Còn con trai của chúng ta chắc chắn sẽ là một bản sao tuyệt vời của chồng em. Chúng là kết quả của tình yêu chính ta, là món quà mà Chúa tặng thưởng cho chúng ta. Chúng là vật báu của chúng ta nên chúng ta có một trách nhiệm rất lớn với chúng. Chúng sẽ gọi em là “mẹ”, và sẽ gọi anh là “bố”. Hạnh phúc biết bao, em nhỉ! Anh và em phải làm việc nhiều hơn để có điều kiện lo cho chúng. Ta sẽ dạy chúng biết vâng lời, biết học hành chăm ngoan, biết lễ phép với người lớn. Anh và em sẽ dạy chúng biết làm dấu thánh giá trước mỗi bữa ăn, biết đọc kinh dâng mình mỗi buổi sáng, còn buổi tối thì cả gia đình ta sẽ cùng quây quần bên nhau tạ ơn Chúa. Chúng ta sẽ cùng nhau đi lễ vào mỗi Chúa Nhật, hoặc bất cứ ngày nào trong tuần mà chúng ta rảnh. Cuối tuần, cả gia đình ta sẽ cùng nhau về thăm ông bà nội, ông bà ngoại, họ hàng thân quen hoặc có thể đi xem phim, đi công viên, sở thú. Tiếng cười nói sẽ luôn rộn rã trong căn nhà nhỏ bé này, và niềm hạnh phúc cứ ngày thêm to lớn.
Khi đôi ta về một nhà, chúng ta sẽ chia sẻ cuộc sống với nhau, chắc cũng sẽ có những lúc không vừa lòng, không ưng ý. Có những khi vì áp lực công việc, vì những hiểu lầm này nọ, anh lớn tiếng với em, anh bỏ bê cơm nước, anh không dành nhiều giờ cho em, anh không thể tặng em những món quà hay những đoá hoa xinh đẹp như ngày còn hẹn hò, em hãy hiểu cho anh nhé. Giả như những điều đó có xảy ra, không có nghĩa là anh không còn yêu em nữa. Hãy tin anh: với anh, em là tất cả! Anh sẽ cố gắng để trở thành một trụ cột vững chắc cho gia đình, anh sẽ vươn vai để che chở cho em và con. Nhưng nếu có lúc nào đó, khi thấy anh mệt mỏi, em hãy nâng đỡ anh bằng sức mạnh nơi con tim hiền dịu của em. Hãy sát cánh bên anh, chứ đừng để anh bơ vơ một mình chống chọi với bão tố cuộc đời. Có những khi hai ta không cùng một tiếng nói, dù gì thì gì, qua ngày hôm sau, hãy làm hoà với nhau, em nhé! Và khi em nghe lời xin lỗi từ anh (dù có khi anh không có lỗi), em phải ngã vào lòng anh, ôm lấy anh và mỉm cười với anh, chứ đừng gạt anh ra khỏi cuộc đời, đừng xem như anh không tồn tại. Anh sẽ đau khổ lắm đấy, em biết không!
Đôi ta về một nhà nghĩa là chúng ta đã trở nên một rồi. Cuộc sống lứa đôi không dễ chút nào đâu! Anh nghe người lớn nói thế, mà anh cũng nghĩ như thế! Tình yêu đâu phải là cái có sẵn đó rồi cứ tồn tại như vậy giữa hai con người hợp tính hợp tình nhau mọi đàng. Nó cần được xây dựng và vun đắp từ những quan tâm nhỏ bé, những lúc đút miếng cơm cho nhau, những lúc chậm mồ hôi trán cho nhau, những lúc nhường nhịn nhau một tí, những lúc chịu đựng nhau một tí. Chúng ta tuy yêu nhau đậm sâu, mà chúng ta cũng khác nhau nhiều điều lắm. Nhưng Chúa đã tạo dựng chúng ta cho nhau và giúp nhau nên thánh. Em biết không, anh vẫn luôn tin rằng, Chúa dựng nên anh không hoàn hảo vì Ngài sẽ dựng nên em để bù vào cái “không hoàn hảo” đó của anh. Thế nên, đã về một nhà rồi thì đừng bao giờ bước ra khỏi căn nhà đó mà không có người kia nắm tay thong dong dạo bước, nhé em!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ