Mt 18, 1-5; Is 66, 10-14c
Các môn đệ hỏi Đức Giêsu:
“Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Sống trong trần gian mà các ông mơ tính chuyện tương lai “Nước Trời”, lại bon chen phen bì kiểu trần gian. Họ hình dung một thế giới ngày sau giống triều đình vua quan, phân bậc cao thấp sang hèn nên mới hỏi “ai lớn nhất ?”
Chắc các ông bị hụt hẫng vì Ngài trả lời không thỏa đáng, bằng việc đem một em nhỏ (thành phần chẳng có giá trị gì trong xã hội thời đó),đặt vào giữa làm “mẫu” mà bảo
: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.” Giá trị như bị đảo lộn, các ông chưng hửng quá !
Cái tiêu chí “trở lại mà nên” này quả là khó đối với người coi mình đã trưởng thành! Chẳng phải cứ đơn sơ nhõng nhẽo, nhưng là
“tự hạ, coi mình” chẳng ăn thua trước mọi người. Đằng này chưa bị “hạ bệ” đã muốn khóc rồi, được khen lao thì cười…“tươi như hoa nở”! Trẻ nhỏ thì không cậy sức riêng mình, mọi sự chỉ biết cậy nhờ vào bố mẹ.Chúng “giòn cười tươi khóc”nhưng lại huề thật nhanh chóng như chưa xảy ra chuyện gì. Trẻ nhỏ không mánh mung để bụng trả đũa, không tối ngày lo tìm ăn mặc gì đây? chẳng sợ gì vì ta luôn có mẹ cha bảo bọc. Từ cái kẹo cho đến mạng sống nó đều tin tưởngcậy vào mẹ cha. Mỗi ngày tôi cố gắng “làm bé đi cái tôi” của mình, buông mình trong bàn tay yêu thương của Chúa, tâm lòng thanh tịnh vui vẻ, thì bên ngoài dù có già đi, với Ngài tôi vẫn là bé thơ đáng yêu ấy chứ!
“Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.”Tiếp đón người thế giá, người thương mến ta thì dễ, nhưng “vì danh Thầy” mà kết thân với người khó ở, bạn bè với người thấp cổ bé họng, hèn hạ đói rách, bệnh tật ngạo ngơ, người “chẳng ra gì” mà kể như chính Thầy thì khó biết bao!Nhưng khi cảm nghiệm mình “chẳng ra gì” mà được Chúa nâng niu, ta sẽ vui vẻ đón nhận người anh em của ta cho dù họ là ai.
Ơi chị thánh Têrêsa ơi! ngày trước nhìn chị mặt đẹp như hoa, tay ôm bó hoa hồng, em cứ tưởng đời chị đẹp như mơ, hai mươi bốn cái xuân xanh của chị nhẹ nhàng tựa như lông hồng! Rồi em nghe chị kể mới thấy hoa hồng của chị nở ra từ những gai nhọn. Hạnh phúc đi cùng khổ đau cả đời. Tất cả những điều li ti nhỏ nhặt trong đời thường, với trọn tình yêu, chị làm cho cuộc đời ngắn ngủi của chị thành một cuộc đời phi thường, nên thơ và đáng sống, khiến nhiều người trần gian mơ ước say mê. Chị dùng đau khổ, nghịch cảnh để làm nên hoa hồng đẹp. Đi giặt bị người ta cố ý làm bắn nước bẩn, chị không “lau đi” tỏ vẻ trách móc, không đi chỗ khác mà lần sau cứ xích lại gần thêm. Bị mắng oan vì chiếc bình vỡ, chị hứng chịu đòn lời không hề phân minh…Chỉ có Tình Yêu mới làm chị sẵn sàng “nhỏ lại” như vậy. Xin chị chỉ cho em con đường Tình Yêu chị đã tìm được và đã đi, chị giúp em tập tành, để em “sốngvui, sống khỏe giữa đời buồn” chị nhé !
Chúa ơi Chúa ơi! Chúa là Cha con, Chúa là Mẹ con! ước gì con mãi là đứa bé trong bàn tay của Cha yêu Mẹ hiền. Để từng phút giây, mọi sự đời con ở trong tay Ngài. Dù cho con phải “nhỏ đi” mỗi ngày, thì trong mắt Chúa hôm nay, con đâu phải là kẻ nhỏ nhất, bởi vì: “
Các ngươi sẽ được nuôi bằng sữa mẹ, được bồng ẵm bên hông, nâng niu trên đầu gối. Như mẹ hiền an ủi con thơ, Ta sẽ an ủi các ngươi như vậy; tại Giêrusalem, các ngươi sẽ được an ủi vỗ về. Nhìn thấy thế, lòng các bạn sẽ đầy hoan lạc, thân mình được tươi tốt như cỏ đồng xanh.”