(Lc 1,39-45)
Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét. Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng và nói rằng: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng. Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em."
SUY NIỆM Tin Mừng Luca hôm nay tường thuật cho về cuộc găp gỡ đầy hoan hỉ và sáng ngời đức tin của hai người phụ nữ đang chuẩn bị cho thiên chức cao quý và vĩ đại. Cao quý vì thiên chức làm mẹ, và vĩ đại vì đứa con mà cả hai cưu mang đều sẽ thay đổi hoàn toàn lịch sử của cả nhân loại mãi muôn đời.
Tuy có một chút khác nhau, khi Maria mang thai trong độ tuổi thiếu nữ trẻ trung, tràn trề nhựa sống; Còn bà Ê-li-sa-bét thì đã cao niên, cái tuổi đáng nhẽ đã con đàn cháu đống. Thế nhưng, ngay cả sự khác biệt này cũng toát lên một niềm tin chung nồng nàn của cả hai người phụ nữ, ấy là tin vào lời Thiên Chúa, vào kế hoạch vĩ đại của Ngài khi cả hai đều mang thai trong một hoàn cảnh hết sức lạ lùng và khó tin trong mắt người phàm.
Sự có mặt của Mẹ Maria nơi căn nhà của bà E-li-sa-bét chốn miền núi xa xôi đã nói lên tình yêu mau mắn và sẵn sàng lên đường để đem hạnh phúc, sự giúp đỡ, niềm an ủi cho tha nhân của Mẹ.
Khi vừa nghe tin chị họ mang thai, Mẹ đã “vội vã lên đường”, không một chút chần chờ. Nếu xét theo góc độ của con người bình thường, thật dễ dàng để thấy hành động này của Mẹ Maria là một sự bồng bột và thiếu suy nghĩ. Bởi khi ấy, Maria vẫn còn là một thiếu nữ bé nhỏ, vậy mà lại dám quyết định lên đường đến một vùng núi, lại còn xa xôi nữa. Ấy là chưa kể khi ấy Maria lại còn đang mang thai, có biết bao cái “lỡ chẳng may” có thể sẽ xảy đến cho Mẹ trong hành trình này. Đến đây, có lẽ chúng ta phải khựng lại mà thừa nhận một điều rằng: dường như trong cuộc sống, chúng ta đã ít nhiều chần chờ, ngập ngừng trước các nhu cầu của tha nhân bởi cân nhắc quá nhiều; hoặc cũng sẽ từ chối giúp đỡ nếu điều ấy tổn hại đến lợi ích của ta, khiến ta phải thiệt hại.
Sự liều lĩnh của Mẹ Maria xuất phát từ tình yêu thao thức và quan tâm hết lòng, luôn đặt các nhu cầu của tha nhân trên bản thân mình, và đó như là một phản xạ tự nhiên của Mẹ vậy. Đọc Tin Mừng, ta thấy trong suốt cuộc đời của Mẹ, dù là khi đối mặt với những điều lạ lùng khó tin hay trước những điều vượt quá trí hiểu, ngưỡng chịu đựng của con người, thì tiếng xin vâng của Mẹ luôn được cất lên như một lẽ đương nhiên. Bởi đâu Mẹ có thể như thế? Chính đức tin và lòng phó thác tuyệt đối nơi Thiên Chúa đã khiến cho một Maria yếu đuối phàm trần trở nên phi thường như thế, và nên Mẹ của Con Một Thiên Chúa!
Lạy Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, Mẹ Giáo Hội, và là Mẹ của con! Như bà Ê-li-sa-bét đã được chúc lành và vui mừng xiết bao vì diễm phúc được Thân Mẫu Con Thiên Chúa viếng thăm, xin Mẹ hãy đến thăm con hôm nay, để con cũng được ngập tràn trong niềm vui vỡ oà ấy, và được đầy tràn Thánh Thần. Và rồi trong sự hiện diện đầy phúc lành của Mẹ, xin dạy con cách tin tưởng, phó thác tuyệt đối nơi Thiên Chúa, để tất cả những lựa chọn, hành động của con đều là tiếng “xin vâng” mau mắn như một phản xạ tự nhiên giống Mẹ vậy. Ước gì con cũng có thể cưu mang Chúa Giêsu trong lòng mà đem Ngài đến cho tất cả mọi người ở khắp mọi nơi, đến tận những góc khuất, hang cùng ngõ hẻm của cuộc đời. Amen!