Trong cuốn “Đồ Gốm” được Đức Cha Giuse Đinh Đức Đạo tặng, tôi thích nhất đoạn ngài bắt chước Ghitôn - sách Thủ Lãnh - để thử xem Chúa có chọn mình không. Chỉ khác một điều, Ghitôn lấy tấm lông chiên, đặt giữa trời, xin Chúa làm ướt và sau đó, làm khô nó; Chúa chiều ông, ông biết Chúa chọn mình! Chú bé Giuse thì lấy một tờ giấy nhúng vào nước, phơi giữa trời hè và xin Chúa giữ cho nó ướt mãi. Và thật thú vị, cả hai lần, chú không nhớ gì đến tờ giấy! Chợt nhớ, hai lần trở lại, nó khô queo. Vậy mà Chúa vẫn chọn chú!
Kính thưa Anh Chị em,
Câu chuyện chú bé Giuse và người ‘Thợ Gốm’ được gặp lại trong Lời Chúa hôm nay; bên cạnh đó, còn có cả câu chuyện chiếc lưới thả xuống biển! Số phận chiếc bình gốm hoàn toàn nằm trong tay người thợ; số phận cá tốt, cá xấu hoàn toàn nằm trong tay ngư phủ. Hai hình ảnh này gợi lên một ‘nỗi sợ thánh’; đồng thời, trấn an chúng ta về sự công bình của Thiên Chúa, một Thiên Chúa công bình và quyền năng nhưng rất mực từ bi!
Trong ý định đời đời của Ngài, Thiên Chúa nhào nặn hòn đất cuộc đời chúng ta trước khi chúng ta hình thành trong lòng mẹ, và ân sủng Ngài không ngừng giục giã mỗi người đáp lại. Ngài không loại trừ ai, bất kể họ thế nào; cả khi phản ứng ban đầu của ‘những hòn đất’ đã để lại nhiều điều không đáng mong đợi. Như người thợ gốm, Ngài định hình cuộc đời chúng ta với những sai sót của mỗi người; Ngài luôn cố tạo ra một điều gì đó mới mẻ, tốt đẹp từ những sai sót đó. Tất nhiên, chúng ta phải cộng tác bằng cách tiếp tục mở lòng đón nhận hành động của Ngài. Nguyên việc ý thức điều đó đã là đáng mừng; vì lẽ, nơi bạn, đã có một ‘nỗi sợ thánh!’.
Cũng thế, lưới kéo lên bờ chỉ ra thời điểm cuối cùng. Sẽ đến một lúc Nước Trời trên trái đất kết thúc, những ai thuộc về và không thuộc về Chúa được tách khỏi nhau. Vậy khi nào kết thúc? Thật may, không ai biết! Nhưng một điều chắc chắn, kết cục của mỗi người sẽ đến trong một thời gian tương đối ngắn. Khi điều đó xảy ra, liệu chúng ta ở trong hay ở ngoài! Làm sao để bảo đảm tôi đang ở đúng chỗ? Tôi sẽ đi xưng tội? Đừng đặt cược vào nó! Bảo đảm tốt nhất là gắng mà ‘qua cửa hẹp’ ngay hôm nay; và sống thật tốt. Làm được điều đó mỗi ngày, tương lai sẽ tự liệu; bạn không cần phải lo lắng!
Anh Chị em,
“Như hòn đất nơi tay thợ gốm thế nào, các ngươi ở trong tay Ta cũng vậy!”. Một khi hòn đất nằm trong tay thợ gốm, nó thành vật quý và hữu dụng; bằng không, hòn đất muôn đời vẫn là đất. Cũng thế, là những hạt bụi hư vô, bạn và tôi được Thiên Chúa thổi sinh khí để trở thành sinh linh mang sự sống, hình ảnh và dáng dấp của Ngài. Ngài yêu chúng ta vô vàn. Không chỉ làm người, chúng ta trở nên tạo vật mới; con trai, con gái của Ngài. Vậy, hãy có cho mình một ‘nỗi sợ thánh’, không chỉ sợ ngày kia bị loại ra ngoài như những cá xấu, mà còn sợ trở nên móp méo, ‘sợ không nên thánh!’. Vậy hãy linh hoạt, uyển chuyển trong tay Ngài, Ngài sẽ nắn chúng ta ngày càng giống Chúa Giêsu. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Phúc thay người được Chúa Trời nhà Giacóp phù hộ!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con là chiếc ‘bình móp’ hay con ‘cá còi’; dạy con chuẩn bị cõi đời đời khi còn ở bên này; để ngày đó, bên kia, con khỏi phải khóc lóc nghiến răng!”, Amen.