“Hãy chỗi dậy, đứng ra giữa đây!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Một chi tiết khá thú vị trong Tin Mừng hôm nay là người có tay khô bại không hề hé môi răng lạnh để xin Chúa Giêsu chữa lành.
Phải chăng anh sợ các biệt phái vì hôm đó là ngày Sabbat? Phải chăng anh tránh cớ vấp phạm cho Chúa Giêsu khi các kinh sư đang rình rập Ngài? Phải chăng anh sợ tiếng là giả vờ khi không ai thấy cánh tay teo tóp của anh đang giấu kín? Phải chăng anh sợ Chúa Giêsu rầy vì lười vận động?
Không! Như bao người khác, anh có mặt để nghe Chúa Giêsu; bỗng Ngài gọi anh, “Hãy chỗi dậy, đứng ra giữa đây!”, thế thôi. Anh hết hồn nhưng dễ thương ở chỗ, anh vâng lời. Thì ra, Chúa Giêsu gọi anh, chữa cho anh ngay trong ngày Sabbat như để trả lời cho các biệt phái đang rình rập hòng tố cáo Ngài. Chúa Giêsu đi bước trước, Ngài đi bước đầu tiên.
Và Thiên Chúa luôn luôn là người kiến tạo những bước đi đầu tiên. Đức Thánh Cha Phanxicô nói, “Thiên Chúa là Chúa của những bước đi đầu tiên”, Người là chuyên gia của những bước đi đầu tiên. Người không ngừng đi trước chúng ta. Hàng trăm lần, Thánh Kinh cho thấy, Thiên Chúa, Đấng còn có tên là Xót Thương đã tự đày ải khi ra khỏi chính mình để đi những bước đầu tiên.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi vạn vật vẫn còn trong bóng tối, hỗn mang; Người ra khỏi chính mình, đem mọi sự vào hiện hữu.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi Người dạo chơi trong vườn địa đàng và thấy nguyên tổ trần truồng.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi làm một lữ khách, đến trong lều vải của Abraham giữa trưa hè nắng cháy và bất ngờ cho ông một lời hứa sinh con.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi hiện ra với Môisen đang chăn cừu cho nhạc gia, mở cho ông những chân trời mới của một thủ lãnh.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi Người xót thương Giêrusalem, cả lúc thành này đánh đĩ qua các ngả đường bất nghĩa.
Thiên Chúa đi bước đầu tiên khi cùng dân Người xuôi về miền nam, chung kiếp nô lệ với họ ở đó.
Đến thời viên mãn, Thiên Chúa quyết định mạc khải “tên thật của những bước đi đầu tiên” ấy; bước ấy có tên Giêsu, bước ấy mải đi tới, không bao giờ quay trở lại cũng như không thể quay lại.
Anh Chị em,
“Giêsu”, có nghĩa là Cứu Chúa, một khi đã cứu, Ngài cứu đời này, cứu cả đời sau; một khi đã yêu, Ngài yêu khi gặp, yêu đến muôn đời. Ai yêu như Ngài, Ngài đổ tình yêu để họ cũng thực hiện những bước đi đầu tiên hầu không sợ lạc đường khi ra khỏi chính mình; họ đã đặt cọc tình yêu từ lòng xót thương của những bước đi đầu tiên nơi Thiên Chúa, chiếc la bàn giữ họ khỏi trệch đường.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, hôm nay, con ước nên một bước đi đầu tiên; con sẽ đến với một em bé phải nghỉ học vì không có tiền nộp vào ngày khai giảng, một người anh em đang tổn thương, một người già đang cô quạnh, một đôi vợ chồng đang rối, một ai đó đang cần một viên thuốc. Xin cho mỗi ngày của con luôn là một ngày mới của những bước đi đầu tiên”, Amen.