Nhà thơ Sally Read |
"Nếu Chúa có ở đây, Chúa phải giúp con"
Cô nói với hãng tin CNSNews.com: "Một trải nghiệm không thể tưởng tượng được, sự hiện diện này gần như làm rơi xuống, nước mắt tôi ngưng chảy và đã khô. Tôi cảm thấy mạnh lên. Như có một ai bước vào phòng và tôi biết người này. Tôi biết tôi đã là kitô hữu."
Cho đến lúc này, bà Read 46 tuổi là người vô thần. "Tôi được nuôi dạy là người vô thần", bà viết trong quyển hồi ký vừa xuất bản của mình. "Ánh sáng đen tối của Đêm: câu chuyện trở lại hiện đại. Night’s Bright Darkness: A Modern Conversion Story" "Mười tuổi, tôi đã có thể nói với bạn tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng; như được (hướng dẫn) trong tôi để tôi không bao giờ quỳ trước bất cứ ai hay bất cứ gì… Khi là một phụ nữ trẻ, tôi có thể trích vanh vách bài viết của Christopher Hitchens hay của Thánh Kinh để chế giễu.
Nhà thơ Read sinh năm 1971 và lớn lên ở Suffolk, nước Anh. Là phụ nữ trẻ, bà làm làm y tá trong một bệnh viện tâm thần và là nhà thơ được đánh giá cao, năm 2001 bà được Giải Eric Gregory. Vài năm sau bà lập gia đình với Fabio, một người Ý và hai vợ chồng cùng cô con gái Florenzia dọn về Santa Marinella, một thành phố cách Rôma 30 dặm.
Trong những năm 30 tuổi của mình, bà nuôi dạy con và bắt đầu viết một quyển sách về sức khỏe và tình dục của phụ nữ. Bà muốn phỏng vấn một số lượng lớn phụ nữ, bà tiếp xúc với nhiều phụ nữ công giáo và chính thống giáo. Khi các phụ nữ từ chối cuộc phỏng vấn, phần lớn là vì chủ đề của bà, bà đến xin linh mục công giáo-phái byzantin, Gregory Hrynkiw lời khuyên. Linh mục Grégoire và bà Read trở thành bạn và linh mục đã trả lời các câu hỏi về đức tin của bà.
Đó là thời gian bà thấy một cái gì mới ở một trong những quyển sách bà yêu thích "Tôi bắt được lâu đài, I Capture the Castle". Bà cho biết, "Quyển sách viết cho trẻ con và gần như mỗi năm tôi đều đọc lại. Tôi đọc quyển sách để được dễ chịu. Có một cảnh mà nhân vật chính là Cassandra nói chuyện với cha phó của cô tôi luôn thấy mình giống nhân vật này. Tôi không bao giờ để ý những gì cha nói với cô ấy – đó là nghệ thuật như nỗ lực cuối cùng để hiệp thông với Chúa. Nó thật sự đánh động tôi. Tôi bị quật ngã."
Bà nói thêm: "Nhìn lại, tôi nghĩ Chúa đã làm việc qua những chuyện rất đặc biệt. Không phải là tình cờ mà quyển sách này lớn lên trong lòng tôi."
Rồi năm 2010, bà có trải nghiệm trong nhà thờ mà cô cảm nhận sự hiện diện của Chúa Kitô. Càng ngày bà càng quan tâm đến Giáo hội công giáo. "Tôi say đắm trong tình yêu Chúa Kitô và tôi biết tôi đã là kitô hữu. Đó là vấn đề «Chúa làm gì với tôi khi tôi làm những chuyện này? Tôi đọc Phúc Âm, tôi đọc Thánh Gioan Thánh Giá.» Bà cho biết, khi đọc Thánh Tôma Đacanh, bà thấy «sự hợp lý đàng sau tình yêu."
Bà nói thêm: "Khi đọc tôi cảm nhận sự hiện diện này nơi các nhà thờ công giáo. Tôi biết cách hay nhất để đến gần Chúa Kitô là hiệp thông."
Tháng 12 năm 2012, bà được nhận vào Giáo hội công giáo Rôma
Hiện nay nhà thơ đang viết một quyển tiểu thuyết. Bà cho biết, cuộc sống mới đã làm cho bà thành một nghệ sĩ tốt hơn. "Là nhà thơ của một nền văn hóa chủ yếu là thế tục, tôi đã đến để biết Giáo hội như một bài thơ cuối cùng", bà nói. "Một cấu trúc phức tạp của câu chuyện ẩn dụ và thực tế, cố gắng đưa ra một hình ảnh của sự hiện diện của Chúa trên quả đất này."
cnsnews.com, Mark Judge, 2016-11-30