Ta không thể cấm mình yêu ai, cũng chẳng thể cấm ai yêu mình. Nó dường như vượt trên tầm kiểm soát của ta. Tình yêu lại muôn màu muôn sắc, phức tạp và nhiệm mầu. Bởi thế mới có cái gọi là tình đơn phương, tình tay ba, tình chưa trọn, tình chờ đợi, tình sai trái, tình vụng trộm, tình bị ngăn cản… Ai yêu cũng mong được hạnh phúc với người mình yêu. Nhưng sự đời đâu có dễ thế. Cuộc sống cứ luôn trêu ghẹo mình. Có những mối tình đẹp như mơ, nhưng lại chẳng thể đạt đến bến bờ. Đau khổ, hụt hẫng khi chia lìa. Hận thù, oán trách đi kèm theo. Yêu càng nhiều thì càng cay đắng. Chỉ cần một khoảng cách nhỏ, yêu có thể chuyển sang hận. Nỗi đau để lại thường rất sâu, những vết thương lòng cứ đau đáu chỗ nào đó trong tim. Bao nhiêu năm trôi qua, mà vẫn thấy nhức nhối, cố gắng lắm thì còn lại những vết sẹo buồn.
Tình yêu chẳng có lỗi. Nhưng lỗi là do mình, khi mình chẳng có can đảm để buông, vẫn muốn níu kéo, cứ hy vọng trong vô vọng, cứ đợi chờ trong tiếc nuối. Có lẽ vì yêu quá, lý trí mình cũng mất đi ánh sáng để phân minh, mất đi sức mạnh để làm điều cần phải làm. Để rồi, đến một lúc nào đó, ta thấy mình quá sức mệt mỏi, thân xác rã rời, tâm hồn héo hon. Là lỗi của ta khi đã yêu một người không nên yêu, rồi khi biết điều đó, ta vẫn cứ yếu mềm, không chịu chấp nhận sự thật. Là lỗi của ta khi ngỡ rằng vài dòng hỏi thăm, vài lời nhắn gửi, vài món quà tượng trưng của người ấy chính là biểu lộ của tình yêu. Thật ra, trong mắt người ấy, ta chẳng là gì, hoặc cao lắm cũng chỉ như bao người bình thường khác. Có lẽ ta đã quá ảo tưởng về bản thân, nghĩ mọi thứ theo cách đơn giản nhất mà không biết được rằng cái gọi là tình yêu còn đòi hỏi nhiều hơn thế.
Đã đến lúc ta phải học chấp nhận sự thật, rằng mình chỉ là một trong số biết bao con người khác đi ngang qua cuộc đời người ấy. Gặp đó, ấn tượng đó, nhưng rồi cũng phai phôi. Ta không đấu lại ông Trời, không thể tự định đoạt lương duyên, không thể chiếm được trái tim của người vốn dĩ không dành cho ta. Rồi cũng phải buông ra để chuộc lại lầm lỗi, trả mọi thứ về chỗ của nó. Cố chấp trong tình yêu chính là cái sai chồng chất cái sai, vậy mà bấy lâu nay ta cứ ngu muội không chịu nhìn cho rõ. Đã đến lúc ta cần học yêu bản thân hơn. Sao cứ phải nhọc công cố gắng níu giữ điều mà ta đã biết rõ là không thuộc về mình?
Thôi thì học sống cô đơn, để không phải lệ thuộc vào một mối tình nghiệt ngã nào đó. Cô đơn để biết trân quý bản thân, có thể làm điều gì mình thích, chẳng phải dồn tâm trí vào một ai. Tưởng thưởng cho mình một ly cafe, lắng nghe một bản nhạc nhẹ. Cũng có chút chạnh lòng, chút cô quạnh, chút buồn bã. Nhưng như thế vẫn tốt hơn nhiều so với cái cảm giác mỏi mòn khô héo. Ta đã biết mình có lỗi nên phải cố gắng sửa lỗi thôi. Lỗi vì đã sống quá nhiều cho người khác mà đánh mất chính mình, hay chỉ sống cho tương lai hy vọng mờ ảo mà quên đi hiện tại. Lỗi vì cứ khăng khăng là không có người ta mình chẳng sống được, hay mơ mộng là đến lúc nào đó người ta sẽ nhìn về phía mình, lao đến để ôm lấy.
Ta sinh ra đâu phải để đau khổ! Ta đâu được dựng nên để huỷ hoại chính mình trong một tương quan nào đó mà thôi! Cuộc sống vốn muôn màu muôn sắc. Bên cạnh những thất vọng buồn phiền còn rất nhiều điều tươi đẹp hân hoan. Biết đâu đang có một hạnh phúc nào đó đang chờ ta, thậm chí, biết đâu, nó đang ở ngay bên ta, nhưng lòng ta quá nhỏ bé và khép kín để có thể nhìn thấy nó cho tường tận. Mở lòng ra nhiều hơn, hướng tầm nhìn cao hơn xa hơn, chắc là ta sẽ thấy nhẹ bẫng. Có một vầng dương tươi sáng vượt trên cả những áng mây đen. Đời ta như cánh chim giữa ngàn cơn gió, bớt dính bén với đời thì sẽ dễ tung bay hơn. Suy cho cùng, chẳng có gì là lỗi hay không lỗi trong chuyện tình yêu. Trách mình có lỗi thì cũng chỉ là để mình thấy rõ vấn đề hơn. Ta yếu đuối, cũng còn là vì ông Trời đã đặt để trong ta một trái tim bằng thịt, quá mềm và quá mỏng thôi! Có đau một chút, mới biết mình là con người, mới thấu tỏ được cái tận cùng nhất của cái gọi là kiếp nhân sinh.
Hình như phải đến khi tự mình thấy không còn sức, ta mới chịu buông thì phải? Quyết định rồi… buông!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Nguồn: dongten.net