Trong thời gian đại dịch, cha Vinod đạp xe đi thăm các giáo dân của cha, những người già và các bệnh nhân, những người mà cha sẵn sàng làm mọi điều có thể làm và ngay cả hơn thế nữa. Cha tin rằng thời gian cách ly là lúc cần ở với đàn chiên của cha khi không có ai ở xung quanh họ.
Cha Vinod chia sẻ: “Nếu tôi khóa kín cửa ở trong phòng vì sợ virus thì việc tôi lãnh nhận chức linh mục như một linh mục truyền giáo thật là vô ích.”
Cha Vinod sinh năm 1966 và chịu chức linh mục năm 1998. Từ năm 2008 cha phụ trách giáo xứ thánh Anna, trừ hai năm cha chuyển sang phụ trách một giáo xứ khác. Tại bang Gujarat, nơi mà đa số dân không phải là Ki-tô hữu, cha được tất cả mọi người biết đến, kể cả những người thuộc các tôn giáo khác.
Đi xe đạp để gặp gỡ mọi người
Cha Vinod kể về sứ vụ của cha trong thời gian đại dịch: “Tại giáo xứ thánh Anna chúng tôi có 65 gia đình thuộc tầng lớp trung lưu trở xuống. Chúa Giê-su đã đi bộ và rao giảng Tin mừng, tôi đi xe đạp để gặp gỡ mọi người. Đi bằng xe đạp, tôi có thể nói chuyện với mọi người trên đường đi. Họ là những người rất bình thường. Chúa Giê-su rao giảng cho những người bị áp bức và bị gạt ra bên lề xã hội. Chúng ta là những người theo Chúa Giêsu đó”.
“Trong thời gian Covid này, trong hai lần phong tỏa đầu tiên, người ta không thể đến gặp cha xứ do lệnh giới nghiêm. Từ Chúa nhật Phục Sinh, tôi bắt đầu đến thăm các gia đình trong giáo xứ của mình, và ban phép lành Phục Sinh cho các gia đình. Tôi đi thăm tất cả các gia đình. Mỗi ngày tôi mang Mình Thánh Chúa đi thăm từ sáu đến bảy gia đình, và trong mỗi gia đình, tôi giải tội và sau đó cho họ rước lễ.”
“Tôi đến thăm mỗi gia đình ít nhất ba lần một tháng. Cho đến tháng 6, chúng tôi chưa có nhiều trường hợp nhiễm virus corona ở Junagath. Khi các trường hợp nhiễm virus bắt đầu tăng lên, tôi không còn đến các gia đình. Nhưng khi họ gọi tôi, tôi đi thăm họ. Tôi muốn đi mỗi tuần để cho những người bệnh và người già trong giáo xứ rước lễ và trò chuyện thăm hỏi họ trong khoảng một giờ. Tôi sẽ mang theo một lọ nước sát khuẩn tay và đeo khẩu trang và thực hiện tất cả các biện pháp phòng ngừa.”
“Nhà thờ mở cửa hàng ngày. Bất cứ ai đến nhà thờ, tôi sẽ cho họ rước Mình Thánh Chúa. Mọi người thường đến nhà thờ vào Chúa Nhật, vì vậy tôi luôn sẵn sàng vào Chúa Nhật, bất cứ lúc nào trong ngày.”
Chạm vào các vết thương của Chúa Giê-su
“Như là một linh mục, tôi chạm vào các vết thương của Chúa Giê-su, cả vết thương tinh thần và thể lý, ví dụ: trong giáo xứ của tôi có một gia đình mà người chồng làm việc với mức lương chỉ có 2.500 rupee, nghĩa là khoảng 30 euro. Họ có hai con gái bị thiểu năng trí tuệ, một người 29 tuổi và người kia 31 tuổi. Một người hoàn toàn nằm liệt giường và người kia chỉ có thể bò. Cách đây 3 năm, người vợ bị chấn thương cột sống và bây giờ không thể làm được gì. Tôi đến nhà họ hai hoặc ba lần một tuần. Tôi đưa họ đến bệnh viện mỗi khi có người nào bị đau ốm. Bất cứ thứ gì cần thiết, tôi đều cố gắng cung cấp cho họ, kể cả thức ăn trong dịp lễ. Tôi cũng giúp tiền cho họ khi cần.”
“Thời gian cách ly đã giúp tôi gắn bó hơn với gia đình của họ. Nó đã giúp tôi đến gần hơn với cộng đồng giáo xứ. Mọi người gần gũi với tôi đến nỗi ngay khi có ai đó trong gia đình bị bệnh, tôi cũng được họ thông báo. Tôi giúp đỡ bằng mọi cách khi tôi có thể. Mọi người cảm thấy được an ủi rất nhiều và an toàn khi là một phần của cộng đồng giáo xứ.”
Lời chứng của giáo dân
John D’Souza, cha của hai người con khuyết tật, nói với lòng biết ơn: “Chúng tôi còn sống bây giờ là nhờ sự chăm sóc và trợ giúp của cha Vinod.” Biết hoàn cảnh của gia đình ông, vợ con đau ốm, những người hàng xóm khá giả trong giáo xứ giúp đỡ thức ăn và những nhu cầu khác, theo sáng kiến của cha Vinod. Khi đại dịch bùng nổ, những người hàng xóm không trợ giúp được nữa và gia đình ông lâm vào cảnh khó khăn. Chính cha Vinod đã tìm được những nguồn tài chính để trợ giúp họ.
Ông Patrick David, một thành viên của hội đồng giáo xứ, nói rằng cha Vinod đã hạ mình xuống tận đất để có thể gần với đàn chiên của mình. Cha thường hỏi thăm về những người đau khổ và sẵn sàng trợ giúp họ bằng tiền hay thực phẩm hay bất cứ sự giúp đỡ nào họ cần trong cuộc khủng hoảng vì Covid-19.
Trong thời gian phong tỏa, mỗi ngày cha dâng lễ với tên của các gia đình để cầu nguyện cho họ
Trong thời gian phong tỏa vì đại dịch, cha Vinod không cử hành Thánh lễ có giáo dân tham dự, nhưng cha đã gắn tên mỗi gia đình trong giáo xứ lên các hàng ghế và dâng lễ cầu nguyện cho họ mỗi ngày. Cha nói: “Tôi cử hành Thánh lễ mỗi ngày như những ngày bình thường dù không có giáo dân tham dự. Nhà thờ giáo xứ là để dâng Thánh lễ cho giáo dân và tôi dâng lễ mỗi ngày cho họ. Sự hiện diện của họ được nhận thấy qua tên của họ trên các băng ghế.”
Cha Vinod cũng được các anh em linh mục đánh giá cao. Đối với họ, "cha Vinod đã truyền một sức sống mới trong giáo xứ thánh Anna; cha đã thay đổi phong cách làm việc của giáo xứ. Nó được đan kết vào toàn bộ đời sống xã hội của họ”. “Dấn thân cá nhân vẫn là chìa khóa thành công của cha. Cha là một mục tử biết rõ đàn chiên của mình. Các cuộc viếng thăm gia đình, các buổi họp mặt ban tối hàng tháng và mục vụ sinh viên là một số cách thức sáng tạo mà qua đó cha Vinod đã xây dựng cộng đồng giáo xứ và ý thức về tình thân hữu. Cha cũng giữ liên lạc với những giáo dân đã di cư đi nơi khác ”.
Đơn giản là nhiệm vụ của một nhà truyền giáo
Tuy nhiên cha Vinod cho rằng cha chỉ đơn giản thực hiện nghĩa vụ của một linh mục truyền giáo. Cha nói: “Bây giờ chúng ta đang phải đối mặt với một tình huống khác, nơi mọi người thực tế bị nhốt trong nhà của họ do virus corona. Nếu tôi biết rằng một gia đình trong giáo xứ của tôi đang đói, tôi cung cấp thức ăn cho họ. Nếu ai đó cần thuốc, tôi cung cấp. Nếu ai đó cần được đưa đến bệnh viện, tôi sẽ làm điều đó mà không cần đợi ai cả. Vì tôi làm việc cho mọi người, họ sẽ hỗ trợ tôi những khoản tiền cần thiết và tôi chưa bao giờ gặp khó khăn về tiền bạc trong thời gian này. Một khi ý định của bạn rõ ràng và mạnh mẽ, Thiên Chúa sẽ gửi các thiên thần của mình đến hỗ trợ bạn”.