“Ách Tôi êm ái; gánh Tôi nhẹ nhàng!”.
Tại một phiên chợ, không cầm lòng nổi trước một cô bé nô lệ, Abraham Lincoln mua cô về. Cô gái lo sợ nghĩ rằng, ông chủ da màu này, rồi cũng hành hạ mình. Thế nhưng, trên đường đi, Lincoln thì thầm với cô, “Con sẽ được tự do!”. Cô gái không tin vào tai mình, “Ông nói gì? Như vậy, tôi muốn làm gì, nói gì, đi đâu tuỳ ý?”. Lincoln đáp, “Đúng thế!”. Cô bé nói, “Nếu vậy, con xin đi với ông!”. Về sau, Lincoln là tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ. Ngày 15/4/1865, ông bị ám sát; bên linh cữu ông, một thiếu nữ da màu xinh đẹp sụt sùi; báo chí cho biết, cô là con nuôi của vị tổng thống!
Kính thưa Anh Chị em,
Nếu Lincoln đã cất cái ách nô lệ của cô bé, tặng trao cô tự do; thì Thiên Chúa lại càng muốn ban tự do cho dân Ngài và chúng ta biết bao! ‘Hai cái ách, một chân lý’, đó là những gì chúng ta sẽ đọc thấy trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay. Một ‘ách nặng nề’ kéo con người xuống; một ‘ách êm ái’ nâng con người lên; và đây là chân lý, Thiên Chúa muốn cất những cái ách tỳ đè đó; Ngài muốn điều đó hơn chính nó muốn! Ngài còn muốn con người mang lấy ách của Ngài để có thể ‘bay lên’ tận Ngài, vì “Ách Tôi êm ái; gánh Tôi nhẹ nhàng!”.
Với chúng ta, “cái ách” là một thuật ngữ Tin Mừng quen thuộc. Theo nghĩa đen, vật dụng bằng gỗ này được buộc lỏng trên cổ con vật, kèm theo những sợi dây để con vật có thể kéo một cỗ xe, cày bừa, hay một vật nặng; theo nghĩa bóng, ‘cái ách’ biểu hiện kiếp sống nô dịch, mất tự do. Bài đọc Xuất Hành nói đến ‘ách nặng nề’ đang đè ‘lên cổ’ dân Chúa, khi Pharaô bắt con cái Giacóp sống kiếp nô lệ, đúc gạch xây đền. Thiên Chúa, Đấng mà Thánh Vịnh đáp ca nói, “Giao ước lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi” đã không thể cầm lòng trước lời ta thán của dân, Ngài nhất định cất bằng được cái ách tủi nhục đó khỏi họ. Vì thế, Thiên Chúa đã sai Môisen đến với dân, nhân danh Ngài, nói cho họ biết, này đây, chính Thiên Chúa các tổ phụ của họ sẽ giải thoát họ khỏi Ai Cập. Ngài sẽ đưa họ vào Đất Hứa, đất chảy sữa và mật; ở đó, Ngài sẽ ban cho họ lề luật như một ách mới, ‘ách êm ái’ để “Danh Ngài được ghi nhớ qua mọi thế hệ cho đến muôn đời!”.
Với bài Tin Mừng, sau khi mời gọi tất cả những ai khó nhọc và gánh nặng đến với Ngài, những ai bị ách tội lỗi, bệnh tật, nghi ngờ, thù ghét… đè bẹp, Chúa Giêsu đề nghị họ mang lấy ách của Ngài và học với Ngài vì ách Ngài êm ái; gánh Ngài nhẹ nhàng. Suy gẫm lời này, thánh Augustinô ví von cái ách của Chúa Kitô với đôi cánh của một con chim; đôi cánh thật lớn so với cơ thể của chim. Kết quả là, nếu ai đó cho rằng, việc loại bỏ đôi cánh sẽ giúp cuộc sống của chim dễ dàng hơn, giúp chúng thoát khỏi trọng lượng dư thừa, thì một hành động như thế sẽ có tác dụng giữ chúng dính chặt trái đất; nhưng nếu trả lại đôi cánh cho chúng, ‘ách êm ái’ sẽ cho phép chúng bay vút lên bầu trời. Như vậy, nếu chấp nhận lời mời làm tôi Thiên Chúa, phụng sự Ngài, chấp nhận mang ‘ách êm ái’ của Ngài, Ngài sẽ lấy khỏi chúng ta chiếc ách tội lỗi, các tính hư nết xấu vốn luôn kéo chúng ta xuống; thay vào đó, Ngài gắn cho chúng ta đôi cánh êm ái của Ngài; chúng ta sẽ nên như Ngài và sẽ khám phá ra rằng, hành động này sẽ chiếu sáng, làm tươi mới và tiếp thêm sinh lực cho chúng ta. Phụng sự Thiên Chúa là đôi cánh mà vì đó chúng ta được tạo thành, như loài chim được tạo ra để bay lên nhờ đôi cánh. Vậy, nếu cởi bỏ ách phụng sự Thiên Chúa khỏi cuộc đời, chúng ta sẽ bị kéo xuống như chim cụt cánh, không bao giờ hoàn thành mục đích đời mình.
Anh Chị em,
Mang lấy ‘ách êm ái’ của Thiên Chúa là đi theo Chúa Kitô như cô bé da màu đi theo chủ mới, là sống cuộc sống mới được biến đổi nhờ Chúa Kitô, với Chúa Kitô và trong Chúa Kitô. Chúa Kitô đã phục vụ và hiến dâng mạng sống cho Chúa Cha và cho nhân loại; cũng thế, chúng ta hiến dâng đời mình cho Thiên Chúa và tha nhân như Ngài, bằng cách cho phép Ngài hoạt động bên trong chúng ta với ân sủng tình yêu và tự do của Thánh Thần. Chúa Kitô và sự hiến thân của Ngài phải là động lực và nền tảng của đời sống chúng ta; Thánh Thể Ngài và Lời Ngài phải là sức mạnh cuốn hút và là lực đẩy chúng ta tiến về phía trước. Để từ đó, Vương Quốc Nước Trời được rộng mở qua chúng ta, qua những người chúng ta truyền lửa và tặng trao họ ‘ách êm ái’ của Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, xin dạy con mang lấy ‘ách êm ái’ là đôi cánh hồng ân Chúa ban; từ đó, con có thể bay lên mỗi ngày, bay tận thánh nhan, mang theo các linh hồn”, Amen.