Tôi chính thức xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1959, do một kỹ sư người Thụy Điển tên là Sten Gustaf Thulin. Bản thân tôi mang ơn ông vì nhờ ông mà tôi có mặt trong thế giới này, nhưng tôi cũng muốn xin lỗi thế giới, xin lỗi con người và xin lỗi chính vị kỹ sư, vì những tai tiếng không mấy tốt đẹp về chính tôi – những chiếc túi nilon – trong thế giới con người ngày nay.
Chắc chắn bạn sẽ phải giật mình khi nghe những tâm sự của chiếc túi nilon nhỏ bé này. Được chào đời với mục đích hoàn toàn tốt đẹp, kỹ sư Sten Gustaf Thulin đã tạo ra tôi từ quan sát rất thực tế rằng những chiếc túi giấy thời ấy đã ngốn rất nhiều cây rừng mỗi năm. Đúng như cái nhìn sáng tạo của vị kỹ sư, từ dạo tôi được đưa vào sử dụng, thì số lượng những cây xanh bị đốn hạ để sản xuất túi giấy được giảm xuống rất nhiều. Bước đầu của sáng tạo đã thành công và được ghi nhận. Có thể bạn đã không nghĩ tới việc tôi được vinh danh lần đầu tiên khi Celloplast công nhận tôi là sở hữu trí tuệ vào năm 1965.
Vâng! Vì là một sản phẩm đầy trí tuệ, nên tôi cũng cần được sử dụng bằng những cách thức đầy trí tuệ. Việc sử dụng đúng cách những chiếc túi nilon thật cần thiết biết bao trong bất cứ thời nào. Tôi hạnh phúc biết bao khi ai đó sử dụng những chiếc túi nilon đúng mục đích và đúng cách. Đi bất cứ nơi đâu người ta cũng mang theo những chiếc túi nilon nhỏ xíu và xếp chúng gọn gàng, ngăn nắp trong chiếc cặp bé xinh của họ. Khi mua sản phẩm từ siêu thị, thay vì sử dụng những chiếc túi giấy, họ bung tôi ra hết cỡ để chứa mọi vật dụng vào đó. Bản chất của tôi từ khi được tạo ra là dẻo dai và bền bỉ, vì thế con người có thể tái sử dụng tôi nhiều lần. Sau mỗi lần mua hàng hóa và đựng trong chiếc túi nilon, họ giặt lại sạch sẽ, phơi khô và xếp gọn gàng trong chiếc cặp. Mục đích nhằm sẵn sàng cho việc tái sử dụng lần tiếp theo. Tôi mang ơn kỹ sư Sten Gustaf Thulin đã đem tôi đến trong cuộc sống này, đồng thời cho tôi được nhìn thấy những tiện ích mà mình có thể mang đến cho con người.
Tôi dần dà xuất hiện trong mọi ngóc ngách của đời sống con người. Thế giới loài người càng phát triển, thì tôi càng được trưng dụng nhiều hơn. Từ những khu chợ nghèo nàn, đến những khu mua sắm cao cấp, thậm chí ở những nơi công cộng như bệnh viện, công sở, trường học đều sử dụng những chiếc túi nilon như dụng cụ dung chứa mọi thứ. Không những được sử dụng rộng rãi, tôi còn được mặc cho nhiều hoa văn và kết hợp với nhiều chất liệu dẻo dai và bền bỉ khác nữa. Những nhãn hiệu độc quyền của các công ty lần lượt được in lên chiếc túi nilon đựng hàng, kèm theo những hoa văn bắt mắt khiến khách hàng nhìn qua một lần là nhớ. Từ những kích cỡ nguyên thủy vừa vặn và ít đa dạng, dần dà tôi được con người tạo ra với nhiều kích cỡ và hình dạng to nhỏ khác nhau. Có những chiếc túi cực to có thể đậy kín cả một cỗ máy to đùng, hay một chiếc túi nhỏ xíu để túi quanh cái kẹo mút nhằm giữ an toàn thực phẩm.
Giữ an toàn thực phẩm là chức năng thứ hai mà chiếc túi nilon như tôi có thể làm được. Nhiều lọai thực phẩm sống và chín khác nhau được dung chứa trong nhiều loại túi nilon với chất lượng khác nhau. Sứ mạng của tôi là giữ cho những chất thải từ thực phẩm sống như cá, thịt, rau, củ, quả và nhiều loại khác không bị vung vãi ra ngoài đường hoặc trên sàn nhà mà làm vấy bẩn những thứ xung quanh. Đồng thời, tôi cũng có nhiệm vụ giữ cho những thực phẩm chín đảm bảo tình trạng sạch sẽ, để khi con người tiêu thụ thực phẩm không bị ngộ độc. Ngẫm lại tôi thấy mình có bổn phận góp vào ích chung của xã hội này là phục vụ, bảo vệ sức khỏe và mang lại tiện ích cho con người bao nhiêu có thể.
Bên cạnh thái độ tự hào và biết ơn, tôi còn thấy mình có lỗi với trái đất, với nhân loại và với vị kỹ sư đã sáng chế ra mình, vì tôi đã không làm tròn trách nhiệm được giao phó. Hàng ngày có rất nhiều thông tin được đăng tải về chuyện những rác thải nilon được vứt ra môi trường bên ngoài gây ô nhiễm môi trường cách nặng nề. Các nhà khoa học đã bắt tay vào việc. Họ chứng minh rằng một chiếc túi nilon dưới lòng đất phải trải qua thời gian năm trăm đến một nghìn năm mới có thể phân hủy được. Chính vì thế, khi tôi bị chôn vùi dưới lòng đất, tôi sẽ tồn tại rất lâu, sẽ góp phần làm ô nhiễm đất và kéo theo nhiều hệ lụy. Tuy nhiên, điều đó cũng nói lên rằng con người chưa sử dụng hết tác năng của tôi. Chiếc túi nilon như tôi có thể tồn tại rất lâu là vì tôi có thể được tái sử dụng nhiều lần và phục vụ con người cách đắc lực.
Tôi đã cố gắng thét gào với con người rằng: “Hãy rửa sạch, phơi khô và tái sử dụng!”, “Đừng vứt chúng tôi đi, chúng tôi còn sử dụng được!”, “Hãy phân loại chúng tôi ra, chúng tôi dù đã bị rách nhưng có thể được tái chế lại ở các nhà máy!”… Tôi đã kêu gào đến khản cổ nhưng không có tác dụng. Kết quả dẫn đến là những chiếc túi nilon chỉ được sử dụng có một hoặc hai lần, hay chỉ mới đựng vài món đồ đã bị vứt vào thùng rác. Sự vô dụng của chiếc túi nilon không nằm ở tính năng thực sự của nó nữa, mà nằm ở chính thái độ và quan điểm sử dụng của con người. Nhìn những bãi rác đầy những chiếc túi nilon được vứt bỏ, tôi cảm thấy nuối tiếc vô vàn. Ước gì có một phép màu nho nhỏ có thể biến những chiếc túi nilon ngoài những bãi rác trở nên sạch sẽ và được tái sử dụng lại nhiều lần nữa.
Tôi muốn xin lỗi thiên nhiên vì chính tôi đã góp phần hủy hoại thiên nhiên bằng chính những chất thải nilon. Tôi cũng xin lỗi những dòng sông vốn trong lành nay đã trở nên ô nhiễm vì những chiếc túi nilon bị vứt xuống khiến tắt nghẽn dòng chảy. Tôi muốn xin lỗi những bạn thủy sinh và động vật thân thương, vì sự xuất hiện tràn lan của chúng tôi đã choáng chỗ ở của các bạn, cuối cùng góp phần đẩy các bạn vào đường chết. Tôi cũng không quên xin lỗi ngôi trái đất vì tôi đã góp phần gây ra ô nhiễm nặng nề. Tôi muốn xin lỗi con người vì sự xuất hiện của chúng tôi đã gây nhiều rắc rối cho cuộc sống và sức khỏe của mọi người. Cuối cùng, tôi muốn xin lỗi chính kỹ sư Sten Gustaf Thulin vì đã không làm tròn trách nhiệm mà ông mong muốn khi sáng tạo nên tôi.
Một lần nữa, tôi xin bạn hãy cứu tôi bằng cách đưa tôi về đúng với chức năng ban đầu khi tôi được tạo ra. Xin bạn hãy nói với những người quanh bạn thay tôi rằng: “Hãy rửa sạch, phơi khô và tái sử dụng!”, “Đừng vứt chúng tôi đi, chúng tôi còn sử dụng được!”, “Hãy phân loại chúng tôi ra, chúng tôi dù đã bị rách nhưng có thể được tái chế lại ở các nhà máy!”… Tôi tin tiếng nói của bạn sẽ có giá trị và sức mạnh hơn tiếng nói của tôi gấp rất nhiều lần. Ước mong duy nhất của tôi là được phục vụ con người, vì thế xin các bạn hãy nối tiếp ước mơ nhỏ nhoi của tôi.
Tiếng nói của tôi đang nhỏ dần trước sự lớn mạnh ồ ạt của công nghệ và kỹ thuật hiện đại. Nước mắt tôi đã chảy khi thấy cuộc sống con người đang bị hủy hoại vì sự hiện diện của tôi. Tâm hồn tôi quặn thắt khi nghe báo đài và nghiên cứu dự báo về tình hình tồi tệ của rác thải nilon. Tôi xin mọi người… Tôi xin mọi người… Hãy giúp tôi…
Little Stream
Nguồn: dongten.net