Vào ngày Valentine, nhiều cặp đôi mong chờ những buổi tối lãng mạn, trong khi nhiều người khác lại để cho ngày lễ này trôi qua mà không bận tâm nhiều. Tuy nhiên, đối với những người đang tan nát cõi lòng, ngày Valentine có thể sẽ rất đỗi khó khăn; cả thế giới dường như đang chìm đắm trong tình yêu, còn họ thì cô quạnh buồn khóc vì mất đi một mối quan hệ đã từng mang lại rất nhiều niềm vui. Nếu bạn đang bị giày vò bởi một trái tim tan vỡ trong ngày Valentine này, những vị thánh dưới đây hiểu rõ những gì bạn đang gặp phải - và sẽ rất vui mừng chuyển cầu cho bạn.
Chân phước María Guggiari Echeverría (1925-1959) là con cả trong một gia đình có bảy người con ở Paraguay. Khi còn là một thiếu nữ, ngài đã lập một lời khấn tư giữ đức khiết tịnh. Lời khấn đó đã bị thử thách ở độ tuổi 20 khi ngài phải lòng một sinh viên Y khoa. María đã nghĩ rằng có thể mình đang được mời gọi đi đến hôn nhân cùng với Josephite, nhưng cuối cùng anh ta nhận ra bản thân có ơn gọi làm linh mục. Ngài ủng hộ anh ta với ơn gọi ấy, đặc biệt là giúp anh ta che giấu không để người cha Hồi giáo của anh ta biết điều đó. Không lâu sau khi anh ta rời đi để gia nhập chủng viện, ngài trở thành một nữ tu dòng Cát Minh, và chết vì viêm gan chỉ bốn năm sau đó.
Chân phước Concepción Cabrera de Armida (1862-1937), nhà thần bí người Mexico, là một phụ nữ đã kết hôn và là mẹ của chín người con. Ngài chỉ 39 tuổi khi chồng mất, Conchita (tên thường gọi của ngài) đã bị suy sụp. Ngài viết, “Lạy Thiên Chúa của con! Lưỡi gươm này đã xuyên thấu tâm hồn con mà không có bất kỳ sự động viên an ủi nào. Chính đêm nay, Thiên Chúa đã trao cho con chén này, bắt con uống từng giọt đến cạn… Ôi! Nếu con không được Ngài gìn giữ, thì với sự yếu đuối cùng cực của con, có lẽ con đã gục ngã! Ôi, một người chồng, một người cha mẫu mực! Ôi, một người đàn ông chính trực! Mối quan hệ của con với anh ấy thật tốt lành, đầy tôn trọng trong mọi cử chỉ. Mọi suy nghĩ của anh ấy đều đậm chất Kitô hữu, mọi việc anh ấy làm đều rất trung thực và hoàn hảo!” Sau khi chồng qua đời, Conchita tiếp tục sống cuộc đời bình thường của một người mẹ trong một đại gia đình thiếu vắng người chồng, những trải nghiệm nội tâm sâu sắc được được ngài ghi lại trong các cuốn nhật ký thiêng liêng.
Chân phước Pier Giorgio Frassati (1901-1925) được biết đến như là một thanh niên rất đỗi bình thường. Ngài leo núi và hút tẩu thuốc, hay bày trò chơi khăm - và cũng đã từng phải lòng con gái nhà người ta. Ở tuổi 22, Pier Giorgio quen với một người phụ nữ lớn hơn ngài vài tuổi, Laura Hidalgo; là một người không bao giờ làm bất cứ việc gì nửa vời, nên khi ngài phải lòng cô ấy, ngài liền cảm thấy khó khăn. Nhưng Pier Giorgio không bao giờ nói với Laura về tình cảm của mình. Có vẻ như ngài cảm thấy cha mẹ mình sẽ không chấp nhận cô; có lẽ quan trọng hơn là, cuộc hôn nhân của cha mẹ ngài đã tan vỡ và ngài không tin rằng mình có thể xây dựng một cuộc hôn nhân lành mạnh vào thời điểm khó khăn đó. Sau khi quyết tâm thực hiện sự hy sinh này, Pier Giorgio đã viết cho một người bạn, “Tôi đã yêu với một tình yêu thuần khiết và hôm nay khi từ bỏ nó, tôi mong cô ấy được hạnh phúc. Mong bạn hãy cầu xin Chúa ban cho tôi sức mạnh của một Kitô hữu để mang lấy nó một cách thanh thản.” Trái tim tan vỡ của Giorgio chẳng bao giờ lành lại. Ngài chỉ sống bảy tháng sau khi viết bức thư trên, và khi ngài vui mừng trong Thiên Chúa cũng như trong cuộc đời mình, trái tim ngài tiếp tục đau đớn vì người phụ nữ ngài yêu mà không bao giờ có thể có được.
Chân phước John Joseph Lataste (1832-1869) cảm thấy có ơn gọi làm linh mục từ khi còn rất trẻ nhưng lại khá ngỗ nghịch ở trường trung học và đã bỏ việc cầu nguyện, ngừng tìm kiếm ý Chúa. Có nhiều lúc, ngài thậm chí còn không chắc chắn liệu ngài còn là một Kitô hữu nữa hay không, dù rằng cuối cùng ngài đã vượt qua sự nghi ngờ của của bản thân. Tuy nhiên, chức linh mục không còn được nghĩ đến nữa, và cô nàng Cecile thì lại rất xinh đẹp. Lataste yêu say đắm và sớm cầu hôn nàng, nhưng sự phản đối của gia đình ngài đã ngăn chặn cuộc hôn nhân. Rối trí, Lataste khẩn cầu Đức Mẹ làm cho ý Chúa được thể hiện rõ với ngài. Ngài đau đớn chờ đợi trong hai năm - cho đến khi cái chết bất ngờ ập xuống cho người ngài yêu. Đây là câu trả lời cho ngài, mặc dù đây không phải là hướng đi nhẹ nhàng mà ngài đã hy vọng. Lataste khóc thương trong hai năm, sau đó gia nhập dòng Đaminh, nơi ngài đã làm việc không mệt mỏi để phục vụ các tù nhân và cuối cùng đã sáng lập một dòng tu cho các cựu tù nhân: Hội dòng chị em Đa Minh Bêtania.
Thánh Elizabeth nước Hungary (1207-1231) đã yêu sâu đậm người chồng của mình, là điều thật bất thường vào thời ấy khi ngài là một người nữ quý tộc. Nhưng chồng ngài (đôi khi được gọi là Louis đấng thánh) là một trong số ít những người đàn ông xứng đáng với người vợ như vậy, và hai người rất hạnh phúc cho đến khi Louis qua đời ở tuổi 26. Khi Elizabeth (lúc đó chỉ mới 20 tuổi) được tin chồng mình qua đời, cô đã khóc, “Thế giới với tất cả niềm vui của nó giờ đã chết đối với tôi!” Trong sáu tháng, Elizabeth đã không thể nguôi ngoai, nhưng cuối cùng ngài đã có thể tìm thấy sự chữa lành và tiếp tục công việc từ thiện của mình trong vài năm trước khi ngài qua đời ở tuổi 24.
Anna Lệ Thuý chuyển ngữ